Người đàn ông hôn em lần đầu - Phần 4

16/09/2019 11:23 977

“Người đàn ông suốt đời mà tôi yêu, người đàn ông lấy đi nụ hôn đầu của tôi từ một sự dối trá, anh là ai, anh ở đâu và vì sao lại chọn tôi.

Khả Như tiến lại gần chiếc ghế, lấy túi xách để ra về. Cô muốn rời khỏi đây, càng sớm càng tốt. Căn phòng này, người đàn ông ngồi đó cứ như một đả kích xoáy sâu vào sức chịu đựng của Khả Như. Thế nhưng, khi cô vừa định bước về phía cửa, đôi bàn của Minh Vũ nắm chặt lấy:

- “Ở lại đi…”

Giọng Minh Vũ nghẹn ngào, năn nỉ.

 “Tôi phải về, xin hãy buông tay tôi ra…”

- “Cô cần bao nhiêu tiền… Tôi sẽ cho cô tiền, miễn là đêm nay cô ở lại đây. Chẳng phải… cô đang cần tiền sao? Sẽ tốt hơn cho cô rất nhiều nếu cô làm theo lời tôi đó”

Khả Như quay đầu lại nhìn Minh Vũ. Ánh mắt cô đầy giận dữ và thù hận. Người đàn ông đó vừa thốt ra những lời thô bỉ như thể cô là hạng gái rẻ tiền, sẵn sàng vì tiền mà bán thân. Thật tiếc khi những suy nghĩ tốt vừa mới le lói trong đầu cô về người đàn ông này đã vỡ vụn tất cả.

- “Buông tay ra”

Minh Vũ vùng đứng dậy, anh đẩy mạnh Khả Như xuống chiếc ghế sofa rồi nhanh như thoắt ghì chặt tay cô sang hai bên. Minh Vũ gần Khả Như đến mức cô thấy sợ. Ánh mắt si mê, cuồng dại và cả những nỗi niềm chất chứa trong lòng Minh Vũ cứ như thể sắp trút hết lên cơ thể yếu đuối và mệt nhoài của cô.

- “Buông ra, đồ khốn, anh định làm cái gì vậy hả? Đồ tồi tệ!”

Minh Vũ ghé sát gần hơn nữa tới bờ môi của Khả Như:

- “Hình như, cô… thích tôi thì phải? Nói đi nào cô bé”

- “Đồ tồi”

Khả Như muốn vùng vẫy thoát ra nhưng sức mạnh của một người đàn ông đang say khiến cô không tài nào chống đỡ nổi:

- “Nếu không phải là vì thích tôi, thì tại sao cô phải háo hức ngồi chờ tôi tới 5 tiếng đồng hồ vậy chứ? Nếu không phải là vì thích tôi thì sao cô lại phải cáu điên lên như vậy khi tôi nói sẽ cho cô tiền để ở lại đây đêm nay? Chẳng phải, cô đang thấy trái tim mình bị tổn thương đó sao?”

Khả Như bất lực. Cô nằm yên trong cái ghì thật mạnh của Minh Vũ. Cô biết, sức mình không thể nào thay đổi được. Cô nhắm mắt và chờ đợi cái điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Thế nhưng, người đàn ông đó nhìn vào gương mặt buồn của cô rồi nằm vật sang bên cạnh. Bàn tay anh vẫn ghì xiết lấy tay Khả Như:

- “Xin cô đừng về, được không? Đây không phải là lời đề nghị mà là một lời cầu xin. Tôi thực sự sợ phải ở lại một mình vào lúc này. Xin cô đấy…”

Đôi mắt Minh Vũ khép lại đầy mệt mỏi, anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô. Khả Như cảm nhận được sự yếu đuối và mong manh trong con người Minh Vũ. Cô im lặng ngồi bên anh khi màn đêm đang buông dần xuống.

***

Khả Như thức giấc. Cô đưa mắt nhìn khắp không gian và cảm thấy nơi mình đang nằm thật lạ lẫm so với căn phòng trọ mà cô thuê. Mọi thứ sang trọng và khác biệt.Toàn thân Khả Như mệt mỏi rã rời… Đôi tay đau nhức. Khả Như đưa tay lên nhìn và nhận ra máu thẫm ướt chiếc khăn. Cô ngồi dậy và đầu óc lờ mờ nhớ lại câu chuyện đêm qua.

Khả Như đưa mắt nhìn khắp căn phòng, không hề có bóng dáng của Minh Vũ. Cô nhắc thân hình đau nhức của mình dậy, tiến về phía cửa nhưng rồi bất ngờ khi Minh Vũ bước vào. Anh bối rối khi nhìn vào ánh mắt của Khả Như:

- “Cô… dậy rồi ư?”

Lời nói của Minh Vũ hoàn toàn khác biệt so với một gã đàn ông say đêm qua. Anh rụt rè và sợ hãi. Minh Vũ rón rén đưa cho Khả Như chiếc túi xách nhỏ:

- “Cô thay đồ đi rồi ăn sáng. Tôi đã chuẩn bị chút mì. Ăn gì đó rồi hãy đi. Tôi chỉ áng chừng người cô nên chiếc váy vừa mua vội này có thể hơi rộng một chút. Nhưng dù sao thay bộ đồ mới sẽ giúp cô có tâm trạng tốt hơn”

Khả Như mệt đến mức chẳng còn hơi sức đâu để đặt câu hỏi hay kháng cự. Điều cô muốn lúc này là làm theo mọi lời anh ta nói và được chở về nhà, nằm lên chiếc giường quen thuộc của mình sau một đêm dài đầy những rối loạn của cảm xúc.

Khi Khả Như đưa tay lên cầm chiếc túi, ngay lập tức, Minh Vũ nắm lấy bàn tay cô đưa lên:

- “Trời ơi, sao thế này, tay cô bị thương… Máu tràn cả ra ngoài miếng vải rồi kìa. Có phải hôm qua tôi đã nắm quá chặt không?”

Không đợi Khả Như trả lời, Minh Vũ kéo cô về chiếc ghế. Anh thoăn thoắt ra tủ thuốc lấy bông băng, thuốc rồi chạy lại. Minh Vũ không ngần ngại ngồi rạp dưới chân Khả Như và bắt đầu băng bó tay cho cô:

- “Không cần đâu…”

Khả Như bối rối rụt tay lại nhưng Minh Vũ không cho cô làm điều đó:

- “Tốt nhất là cô nên ngồi yên vài phút để tôi băng lại. Sự chống cự chỉ làm cô thiệt lúc này thôi đó”

Minh Vũ cặm cụi làm công việc của mình. Anh rón rén, tỉ mỉ từng chút một. Thi thoảng anh lại giật mình tới thót khi thấy Khả Như nhăn mặt vì đau.

- “Tôi xin lỗi về chuyện đêm qua. Xin lỗi vì đã để cô phải đợi quá lâu, xin lỗi vì đã mạo phạm cô… Tôi không cố ý, chỉ là…”

Khả Như vội cắt ngang lời:

- “Không sao đâu, tôi quên rồi…”

Tiếng chuông cửa vang lên, Minh Vũ cố băng nốt bước cuối cùng cho bàn tay của Khả Như rồi vội vã ra mở cửa. Anh sững sờ rồi gần như chết lặng khi nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mình. Ái Thanh nhỏ nhẹ cất lời:

“Em có thể vào được chứ?”

Nhìn thấy bóng dáng Khả Như ngồi trên chiếc ghế đối diện trong bộ đồ xộc xệch. Ái Thanh dừng bước và nét mặt đầy thảng thốt.

- “Anh Minh Vũ, hình như… em đến không đúng thời điểm thì phải”

Minh Vũ nhìn đau đáu người con gái mà anh yêu. Cái nhìn đó đủ để Khả Như hiểu được Ái Thanh là ai. Cô gái toát lên khí chất thanh tao đáng ngưỡng mộ ấy khẽ cúi đầu chào Khả Như. Khả Như vội vàng cầm chiếc túi đứng dậy, lao về phía cửa:

- “Chào cô! Tôi xin phép ra về. Chào hai người”

- “Khoan đã…”

Ái Thanh níu tay Khả Như lại:

- “Vậy, chị không phải là bạn gái của anh Minh Vũ sao? Thế mà em cứ tưởng hai người là một đôi… Hình như đêm qua chị đã ngủ ở đây? Vậy ra, hai người không thực sự là người yêu sao?”

Câu hỏi của Ái Thanh làm cho Khả Như cảm thấy xấu hổ. Minh Vũ cắt lời:

- “Điều đó có cần phải giải thích không?”

- “À… không cần. Em chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc khi chị ấy không phải là bạn gái anh. Sẽ tốt hơn nếu như anh có một người bạn gái cho mình bởi vì em tới để gửi anh tấm thiệp. Cuối tuần này, em sẽ tổ chức lễ đính hôn với Quốc Hùng. Em hi vọng anh có một ai đó để đến dự cùng…”

Cái khoảnh khắc nhận tấm thiệp từ tay Ái Thanh, Minh Vũ cảm tưởng tim mình sắp vỡ vụn. Sự việc quá sốc khiến anh không có cách nào chấp nhận nổi. Khả Như nhìn gương mặt thất thần của Minh Vũ mà cảm thấy thật xót xa.

Thế nhưng, rất nhanh, Minh Vũ khoác lấy vai Khả Như, kéo cô lại gần mình:

- “Anh vốn dĩ không muốn để lộ chuyện này ra ngoài vì dù sao cũng không có lợi cho bạn gái anh. Em biết đấy, con gái luôn thiệt thòi trong tình cảm mà. Nhưng hôm nay em thấy rồi, anh cũng không có gì phải giấu giếm nữa. Đây là Khả Như, cô gái mà anh yêu. Nhất định anh sẽ đưa Khả Như tới dự lễ đính hôn của em”

Đôi mắt Khả Như hoang mang và bắt đầu tràn ngập những cảm xúc. Cô quay sang nhìn Minh Vũ một cách lạ lẫm. Điều này làm Ái Thanh tỏ vẻ nghi ngờ:

- “Thực sự hai người là một đôi ư? Trông không có vẻ như vậy lắm”

Minh Vũ không trả lời, anh kéo Khả Như lại gần mình, nâng gương mặt cô lên và rất nhanh, đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh thậm chí còn hôn cuồng nhiệt và say đắm tới mức Khả Như hoàn toàn bất động. Nụ hôn dài, sâu và hỗn loạn… Toàn thân Khả Như tê rân. Cô cũng cảm nhận được Minh Vũ đang run rẩy khi hôn mình.

- “Anh thường không thích thể hiện cho người khác thấy, chỉ cần cô ấy hiểu là được, đúng không em?” – Minh Vũ đáp trả Ái Thanh đầy rắn rỏi.

Ái Thanh mỉm cười gượng gạo rồi bước ra khỏi căn phòng… Lúc này, không gian chỉ còn lại là sự im lặng. Khả Như, Minh Vũ hoàn toàn nín lặng không nói được một lời. Trong đầu Khả Như cứ văng vẳng lên câu nói:

“Nụ hôn đầu của cháu không xuất phát từ tình yêu, nó xuất phát từ một điều dối trá. Nhưng… cháu sẽ yêu người đàn ông đó… Chỉ có điều, cuộc tình này, nhiều nước mắt”

Minh Vũ đứng bần thần… Anh cúi gằm gương mặt. Hai hàng nước mắt của Khả Như lăn trên đôi má làm Minh Vũ càng thêm bối rối:

- “Tôi xin lỗi… Tôi… không cố ý”

Khả Như nhếch miệng cười chua chát:

- “Anh biết không? Một trong những thứ tồi tệ nhất của những người có tiền như anh là chỉ quan tâm tới cảm giác của mình. Anh mang tôi ra làm vật thế thân, làm thứ che đậy đi sự thất bại và đau đớn của anh mà không cần biết cảm xúc của người khác ra sao. Chỉ mình anh biết đau thôi sao?”

Giữa những thứ cảm xúc hỗn độn chất chứa trong lòng mình, giữa sự hụt hẫng vì biết tin người con gái mà anh yêu sẽ đính hôn cùng người khác, Minh Vũ trở nên khinh miệt với mọi thứ:

- “Có cần phải làm quá lên thế không? Cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà. Tôi cũng đâu có tệ để cô phải mất mặt đến thế. Thậm chí, nhiều cô gái còn ao ước được làm thế với tôi đấy. Vả lại, cũng chỉ là một nụ hôn, không lẽ cô định nói với tôi đó là nụ hôn đầu đời của cô ư? Tôi sẽ bồi thường xứng đáng với những gì mà tôi gây ra. Nói đi, cô muốn bao nhiêu cho nụ hôn vừa rồi. Tôi không phải là một ông chủ keo kiệt, tôi nói là làm…”

Khả Như cầm tập tiền Minh Vũ giúi vào tay mình một cách ngạo nghễ. Cô gắng gượng để nước mắt không trào ra:

- “Tôi cũng đã ao ước đó không phải là nụ hôn đầu. Nhưng phải làm sao đây? Điều tồi tệ đó là sự thật đấy… Tôi hận vì kẻ đó lại là anh, một gã đàn ông thất bại trong tình yêu và sẵn sàng chà đạp lên cảm xúc của người khác để thỏa mãn chính mình”

Minh Vũ khựng lại. Anh cảm thấy mình quá đáng. Nhưng chính cái lúc không hiểu nổi mình ấy Minh Vũ lại càng hành động nông nổi:

- “Vậy được, tôi sẽ đưa cho cô nhiều hơn chút là được chứ gì”

Khả Như ném lại tập tiền về phía Minh Vũ đầy giận dữ:

- “Hãy giữ lấy tiền của anh và giữ lấy cả sự thất bại trong tình yêu lại cho riêng mình. Một gã đàn ông như anh, yêu mà không dám nói, phải mang cô gái khác ra bảo vệ cho trái tim lụi bại của mình thật không đáng để phụ nữ tin tưởng và trao gửi cuộc đời. Nụ hôn đầu, nó thiêng liêng và ý nghĩa với tôi… Nhưng chẳng thà tôi coi như bị đánh mất, bị cướp một thứ giá trị chứ không bao giờ bán rẻ nó”

Khả Như phóng ra khỏi căn nhà để lại mình Minh Vũ với những tờ tiền vương vãi dưới đất. Cảm giác lúc này thật sự chẳng khác nào rơi xuống tận cùng của bế tắc và chán nản.

Khi Khả Như vuột tay khỏi Minh Vũ… anh cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh đã định nói một điều rằng: “Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi”. Nhưng… những gì anh đã nói và làm thật chẳng thể nào tha thứ được?