Hương mật tựa khói sương - Chương 7

11/06/2019 08:43 983

Hoa thần Cẩm Mịch phải lòng hỏa thần Húc Phượng mà không hay biết chàng cũng tự hứa với lòng trăm vạn kiếp trầm luân mãi chỉ yêu mình nàng.

    Lại còn in đậm in nghiêng. Do đó, ta đoán đại, chắc chắn là đố kị rồi.

Phượng Hoàng, tên quan sai hời hợt kia, đã làm quan ở Lục Giới ước chừng một vạn năm nay, có lẽ đã quá quen với việc được ngàn người ngưỡng mộ vạn người khuynh đảo, nhưng hôm nay lại có một Nguyệt Bội Tinh Sứ lọt lưới không bị hắn mê hoặc, trái lại để mắt đến ta, tự nhiên khiến hắn trong lòng không được thoải mái là phải.

Ta nghĩ rồi, mình chỉ là một loại trái cây thấp kém có chút trình độ, nên quyết định cất cây “Tỏa Linh Trâm” kia đi, dùng một đoạn thân bồ đào làm trâm cài, bộc lộ thân thể thật sự, để người khác khỏi nhận nhầm mình là nam thần tiên, tránh gặp phải một tiểu tiên cô khác lại mê ta giống Nguyệt Bội, cũng đỡ cho lòng tự trọng của Phượng Hoàng lại thêm một lần bị đả kích.

Ta cài nhánh cây bồ đào ngày ngày ra vào Tê Ngô cung, nhưng sắc mặt gã Phượng Hoàng kia cứ càng ngày càng kém, ngay cả sắc mặt của các tiên nga tỷ tỷ trong Tê Ngô cung cũng không tốt lên được, chỉ có các tiểu tiên thị hễ gặp ta thì gương mặt lúc nào cũng mừng rỡ ửng lên một màu hồng giống màu trứng Chu Tước.

Hôm nay, một vị tiên nga tỷ tỷ đến quét dọn Tẩy Trần Điện cứ đưa mắt quan sát ta cả buổi, rồi trịnh trọng tuyên bố: “Cẩm Mịch, ngươi quả nhiên là chiêu ong dụ bướm.”

Sao? Lời này nghe có chút kỳ quái, thân là hoa cỏ rau quả như chúng ta đương nhiên là phải chiêu ong dụ bướm rồi, nếu không ong không bướm lấy ai mà thụ phấn, rồi làm sao ra hoa kết trái đây? Không có kết trái, thì bồ đào ta ở đâu chui ra?

Thế là, ta liền thản nhiên đáp: “Ha ha, đây là bổn phận của ta, chuyện nên làm, chuyện nên làm.”

Tiên nga tỷ tỷ ngẩn ngơ tại chỗ, Phi Tự đứng bên cạnh ho một tràng dữ dội, “Cẩm Mịch, thiếu suy nghĩ không phải là lỗi của ngươi, chẳng qua là thiếu suy nghĩ lại thêm bộ dạng như vậy, thực là thẹn với cái thân xác đẹp đẽ bên ngoài của ngươi.”

Đang định mở miệng, lại nghe phía sau có tiếng cười nhạt, tiên nga tỷ tỷ và Phi Tự vội vàng đứng dậy, theo quy củ lập tức đứng dẹp sang một bên, ta quay đầu lại nhìn, thì ra là Phượng Hoàng không biết đã trở về từ lúc nào, đang đứng ở phía sau lưng ta.

Ta ngắm nghía một lượt, gã này hôm nay sắc mặt hoàn hảo, khóe miệng thấp thoáng một lúm đồng tiền mờ nhạt, hắn cũng liếc nhìn ta, vân đạm phong khinh phất ống tay áo nói: “Lui xuống hết đi.”

“Dạ.” Phi Tự và tiên nga tỷ tỷ khom người lui ra.

Ta cũng định theo đi ra ngoài, nhưng Phượng Hoàng ngăn ta lại, “Ngươi đi rồi, lấy ai mài mực đây?”