Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 2 - Phần 2

28/10/2019 15:52 564

Tần Dương đang đợi cô ở phía dưới ký túc xá. Anh đứng trong bóng tối dưới tán cây, cúi đầu, đầu ngón tay có ánh sáng lập lòe.

Cuối tháng ba, những bông hoa anh đào ở trường Đại học Hạ Môn bắt đầu nở, màu sắc rực rỡ. Triệu Nhất Mai và Tần Dương cùng nhau chơi đùa, họ ôm nhau, hôn nhau dưới bóng cây anh đào, hạnh phúc ngọt ngào tưởng chừng có thể quên đi tất cả. Nhưng ai ngờ, tình yêu của họ cũng giống như hoa anh đào, khi nở thì rực rỡ vô cùng, nóng bỏng thuần khiết, nhưng thời kỳ nở hoa cũng thật ngắn ngủi, quay đi quay lại đã lụi tàn.

Vào dịp nghỉ ngày Quốc tế Lao động 1-5, Tần Dương có về nhà một lần, Triệu Nhất Mai giơ ngón tay lên đếm từng ngày chờ anh quay lại. Hôm đó, đã rất khuya khi cô chuẩn bị đi ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại, tiếp đó cô vội vàng không kịp thay bộ váy ngủ và đôi dép lê mà lao vút xuống dưới lầu.

Tần Dương đang đợi cô ở phía dưới ký túc xá. Anh đứng trong bóng tối dưới tán cây, cúi đầu, đầu ngón tay có ánh sáng lập lòe. Anh đang hút thuốc, xung quanh có rất nhiều đầu mẩu thuốc.

Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ hút thuốc. Triệu Nhất Mai cảm thấy bất an vô cùng. Cô từ từ đi lại, trong lòng càng lúc càng thấp thỏm, cố gắng giữ giọng điệu vui vẻ: “Anh đã đến lâu chưa? Đến từ lúc nào vậy?”

Tần Dương ngẩng đầu lên nhìn nhanh vào cô, rồi lại cúi đầu xuống, không nói gì, lại tiếp tục hút thuốc, tới tận khi hút hết điếu thuốc đó, anh ném đầu mẩu xuống đất rồi dùng chân dẫm nát đầu mẩu thuốc một cách giận dữ.

“Chúng ta chia tay đi.” Giọng anh rất lạnh lùng và không ngẩng đầu lên.

Triệu Nhất Mai từ nãy giờ không nói gì, thậm chí còn không dám nhìn Tần Dương, cô cúi đầu nhìn xuống đất, nhìn đầu ngón chân của Tần Dương. Nơi sâu thẳm trong trái tim mình dường như cô đã chờ đợi câu nói này, giống như lời tuyên phạt cho phạm nhân. Nhưng khi câu nói này được Tần Dương nói ra thì cô cảm thấy có một cái gì đó rất nặng đập vào ngực mình, không thể thở được.

Anh ấy đã biết rồi sao? Chắc anh ấy đã biết rồi! Làm sao anh ấy biết được?

“Em cũng biết, sức khỏe mẹ anh không tốt. Lần này tới đây anh đã hứa với mẹ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ về quê làm việc. Anh biết em không thể về đó cùng anh, chúng ta… thôi đau một lần còn hơn đau cả đời!”

Triệu Nhất Mai vội ngẩng đầu lên, ánh mắt như phát sáng. Những câu nói của Tần Dương khiến cô như người sắp chết đuối vớ được cọc - Lý do gì cũng được chỉ cần không phải lý do đó! Chỉ cần anh vẫn chưa biết điều đó!

“Em sẽ về đó cùng anh, em đương nhiên sẽ đi cùng anh rồi!” Triệu Nhất Mai nhanh chóng đáp, “anh đi đâu em cũng sẽ đi theo!”

Tần Dương, Tần Dương à, em yêu anh nhiều như vậy! Cho dù phía trước có vách cao vực thẳm, em sẽ cùng anh nhảy xuống! Nhưng, nhưng, thực sự có thể không, em thực sự có thể cùng anh trở về đó không?

Triệu Nhất Mai không muốn nghĩ tới tương lai, cô chỉ muốn níu giữ Tần Dương, chỉ muốn ở bên anh thêm một ngày nữa cũng được.

Thế là hai người họ bắt đầu đôi co với nhau. Tần Dương nhất nhất cho rằng Triệu Nhất Mai còn quá trẻ, quá ngây thơ, một cô gái đến từ Bắc Kinh thì tuyệt đối không thể cùng anh trở về một huyện nhỏ, gia đình cô nhất định sẽ không đồng ý.

Triệu Nhất Mai nói rằng gia đình cô rất dân chủ, họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô, rằng anh phải có lòng tin vào cô, xong rồi cô lại khuyên anh nên ở lại thành phố lớn làm việc sau đó đón mẹ lên… Nhưng tất cả những lời đó ngay cả cô cũng cảm thấy không đủ để thuyết phục. Người trong nhà cô ư - Chính là bố đẻ của Tần Dương!

Hai người bọn họ chẳng ai thuyết phục được ai. Cuối cùng Tần Dương nói, chúng ta tạm chia tay một thời gian để hai người cùng xem xét lại, chờ tới khi kỳ học sau bắt đầu, nếu vẫn thấy không thể sống thiếu nhau thì sẽ lại tiếp tục.

Triệu Nhất Mai đành phải đồng ý, giống như án tử hình được sửa thành hình phạt chung thân, nhưng vẫn còn cơ hội để lật lại bản án.

Còn bốn tháng nữa mới tới tháng chín. Tần Dương nói trong bốn tháng đó không ai được đi tìm ai, cũng không cần gọi điện thoại, nếu vô tình gặp nhau trong trường, hoặc vì hoạt động nào đó mà có mặt cùng nhau thì hãy đối xử với nhau bình thường như những người bạn học khác.

Triệu Nhất Mai nghĩ rằng mình có thể khóc, nhưng cô đã không làm thế. Cô không nhớ thuở bé mình có phải là đứa trẻ hay khóc hay không, nhưng cô nhớ buổi sáng hôm đó khi mẹ cô bế cô ra khỏi phòng bệnh. Việc tiêm, uống thuốc hay nằm viện đối với cô là chuyện bình thường, nhưng nơi mà hôm đó đến không giống như vậy. Cô đã 6 tuổi rồi, đã biết ba chữ “Phòng phẫu thuật” màu đỏ to đùng. Mẹ cô nói “Mai Mai ngoan, làm phẫu thuật xong con có thể đi học, có thể chạy nhảy như những người bạn khác.” Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ đóng lại ngăn cách mẹ và cô, cô bắt đầu thấy hoang mang sợ hãi, cô nghe thấy tiếng mẹ đang gọi phía bên ngoài: “Mai Mai không được khóc, sẽ ổn thôi!”

Từ lúc đó cô rất ít khóc. Cô còn nhớ sau khi làm phẫu thuật xong cô tỉnh lại, đầu óc mơ màng nặng trịch, nhìn thấy có rất nhiều ống cắm khắp người mình, xung quanh đều là những thiết bị kỳ quái phát sáng, có thứ thuốc bằng nước từ cổ tay chứ không phải từ mu bàn tay chảy vào cơ thể, mát mát, dường như có một hòn đá rất lớn đè lên ngực, đau tức. Nhưng cô không khóc, ngay cả ba ngày sau cũng thế, ngay cả khi bác sỹ lấy ống dẫn dài hơn 20cm và to như ngón tay ra khỏi ngực cô, cô đều chịu được và không khóc. Mọi người đều kinh ngạc và khen ngợi cô bé kiên cường. Nhưng cô biết rằng đó không phải là kiên cường mà là sự hy vọng - Hy vọng tất cả qua đi rồi sẽ tốt đẹp thôi.

Sẽ tốt thôi. Triệu Nhất Mai tự nói với mình. Thế là trong những trận thi đấu bóng rổ Triệu Nhất Mai không còn xuất hiện ở hàng trên cùng để cổ vũ, hò hét nữa, cô lén lút trốn mình ở phía sau và nhìn; tan học cô luôn dẫn theo đám bạn học của mình tới sân vận động, cô hy vọng có thể “vô tình” gặp được Tần Dương đang chạy ở đó; bữa cơm trưa cô không ăn trong nhà ăn nữa mà luôn lấy cơm rồi vội vàng trở về ký túc xá, sau đó bưng hộp cơm đứng phía trước cửa sổ tận cuối hành lang, vừa ăn vừa nhìn những người đi lại phía dưới - Đó là con đường phải đi qua nếu đến nhà ăn, nếu may mắn cô có thể nhìn thấy Tần Dương hai lần, một lần từ phía sau, một lần là chính diện.

Nhưng dường như Tần Dương thực sự chỉ coi cô như những người bạn học bình thường khác, nếu có gặp nhau thì cũng chỉ là cái gật đầu nhẹ để chào hỏi. Anh vẫn giữ được thần thái hào hứng, phấn khởi nói nói cười cười với mọi người, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời, không có một chút gì là đau lòng hay day dứt. Anh thực sự là như vậy, đã bỏ quên cô rồi ư?

Trong lòng của Triệu Nhất Mai thấy trống trải, ngày lại ngày trôi qua, cô như không còn thần trí, làm việc gì cũng như mất hồn. Bạn bè trong ký túc hỏi cô có phải là cãi nhau với Tần Dương không, hai người đang hạnh phúc đẹp đôi sao lại thành ra thế. Triệu Nhất Mai chỉ lắc đầu không đáp, thực ra cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Chỉ có Đào Quân, từ trước giờ không hỏi gì mà chỉ đi cùng cô, cùng nhau đi bộ, cùng ngồi ngẩn ra trên bãi cỏ, dường như cô ấy hiểu được nỗi đau trong lòng của cô.

Trong phòng ở ký túc xá có tất cả sáu cô gái, Triệu Nhất Mai là người chị ba, Đào Quân là chị hai. Đào Quân là cô gái có cặp mắt phượng sáng đẹp, tính cách thì rất tùy tiện, dáng không cao nhưng cũng là một kiện tướng thể dục thể thao trong đội tuyển của trường, cô còn là Hội trưởng Hội Nữ sinh trong trường, tính tình cởi mở, thân thiện. Đào Quân là người hợp với Triệu Nhất Mai nhất.

Có lúc Đào Quân cũng chủ động tiết lộ cho Triệu Nhất Mai: “Gần đây Tần Dương lại có thói quen mới, toàn đeo tai nghe chạy bộ...” Triệu Nhất Mai thấy trong lòng nhói đau, giọng nói của cô vang vọng khắp trường thông qua chương trình đài tiếng nói chính là sợi dây gắn kết với anh, chẳng nhẽ bây giờ ngay cả giọng của cô anh cũng không muốn nghe nữa sao?

Đào Quân lại nói: “Hình như Tần Dương bị ốm, hai ngày nay không thấy anh ấy đến tập.” Triệu Nhất Mai bắt đầu thấy lo lắng, cô biết rằng Tần Dương luôn cho rằng mình có sức khỏe tốt cho dù ốm cũng không bao giờ uống thuốc. Cô thỉnh cầu Đào Quân kiếm cớ đi thăm Tần Dương rồi đưa thuốc cho anh. Qua hai ngày sau, Đào Quân nói rằng Tần Dương không sao rồi, lúc đó Triệu Nhất Mai mới yên tâm.

Thoáng cái đã tới tháng sáu. Hội Sinh viên trong trường có tổ chức bữa tiệc liên hoan tối nho nhỏ, chủ yếu là để tiễn Hội trưởng Hội Sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp. Những người đến tham gia ngoài những cán bộ mới và cũ của Hội Sinh viên ra thì còn có các nhân vật nổi tiếng trong trường, đương nhiên không thể thiếu Tần Dương và cũng không thể thiếu Triệu Nhất Mai.

Triệu Nhất Mai còn nhớ như in buổi liên hoan trong tết Nguyên Đán, cô và Tần Dương đã nhảy cùng nhau trong ca khúc cuối cùng trước khi tiếng chuông giao thừa điểm một năm mới đang đến vang lên, bài nhảy thật lãng mạn, cái cảm giác say mê khi được hạnh phúc bao quanh - Khi đó, họ vẫn đang yêu nhau thắm thiết, nghĩ lại tưởng như mới chỉ là chuyện hôm qua.

Nam nữ sinh viên trên sàn bắt đầu xoay vòng, các nam sinh liên tục đi sang bên các nữ sinh viên để mời nhảy. Triệu Nhất Mai cũng không tiện để từ chối, nhưng mỗi khi ca khúc dừng lại thì cô lại nhanh chóng trở về vị trí, chỉ sợ để lỡ mất điều gì. Cô nghĩ nếu là bạn học bình thường, theo lượt thì sẽ tới lượt Tần Dương mời nhảy cùng.

Nhưng Tần Dương không mời cô. Nói chính xác là Tần Dương không mời nữ sinh khác mà từ đầu tới cuối anh chỉ nhảy với một người duy nhất - Đào Quân. Khuôn mặt Tần Dương cười mà như không cười, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Đào Quân. Đào Quân rất ít khi đi giày cao gót, cô bám lấy cánh tay của Tần Dương, mắt nhìn anh không rời, khuôn mặt lộ rõ vẻ say sưa.

Hết bài này tới bài khác, hai người họ quay hết vòng nọ đến vòng kia, thậm chí ở khoảng cách giữa các bài, khi mọi người đã lui về một bên để nghỉ thì họ vẫn ôm nhau đi trên sàn như đang ở chốn không người. Dần dần mọi người đều thấy không vừa ý, chướng mắt.

“Nhất Mai, Mai Mai...”, người bạn bên cạnh khẽ gọi Nhất Mai, ôm lấy vai của cô, giọng nói tràn đầy sự đồng cảm và thương xót.

Triệu Nhất Mai lúc này mới phát hiện ra nước mắt mình đã tuôn ra từ lúc nào.

… Hóa ra không phải là không thể khóc, chẳng qua là chưa đến lúc thất vọng mà thôi; hóa ra không phải là không có nước mắt, chẳng qua chưa đến lúc bị tổn thương mà thôi.Triệu Nhất Mai đứng đó như trời chồng, cô cũng không thèm lau nước mắt, lặng lẽ mặc cho nước mắt cứ thế tuôn ra, hai mắt mờ đi.

Lý do gì chứ, hóa ra chỉ là sự ngụy biện, chỉ là sự lừa dối, chỉ là sự phản bội... mối tình này vốn là cô lừa dối, ăn trộm mà có được, đến nay cô dựa vào cái gì để giành lại nó, để chỉ trích nó đây?

Ngày hôm sau, sau bữa tiệc tối, các nữ sinh trong lớp đều xa lánh Đào Quân, ngay cả khi Đào Quân cố ý cười thân thiện, nói lời hết sức nhún nhường để mời họ ăn bánh kem thì cũng chẳng ai để ý đến cô. Mọi người cố ý nói cười ríu ra ríu rít để mặc cho Đào Quân đứng ở bên cạnh một cách ngượng ngùng.

Sau có người trong trường còn gọi đây là: “Sự kiện làm tổn thương người khác khiến mọi người bất ngờ nhất trong học kỳ.”

Sau đó, không hề thấy Tần Dương xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Nhất Mai, cũng có thể là trong ánh mắt của Triệu Nhất Mai không muốn tìm kiếm Tần Dương nữa.

Thoáng cái, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, mọi người lần lượt sắp xếp hành lý để về nhà. Buối sáng trước khi về, Triệu Nhất Mai đi cắt tóc. Thợ cắt tóc hỏi cô với giọng tiếc nuối: “Cô chắc là muốn cắt chứ? Mái tóc dài như này, cắt đi tiếc lắm.”

Triệu Nhất Mai dứt khoát: “Cắt đi ạ.”

Chiếc kéo cắt tóc giơ lên, mái tóc đen dài của cô rơi xuống, giống như tuổi thanh xuân và tuổi mười chín của cô bị lấy cắp vậy.