Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 1 - Phần 5
Trong vòng một tuần họ phải chuyển đến Liễu Châu và Quế Lâm, ngày cuối cùng mới trở lại Nam Ninh.
Ngày mai còn có cuộc diễn thuyết phải tham gia một buổi sáng, buổi chiều mới hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Bữa cơm tối, Phan Minh Duy để ý thấy Triệu Nhất Mai ăn rất ít, hơn nữa có vài lần người khác nói chuyện với cô thì cô đều thất thần, không biết đang nghĩ gì. Vài ngày làm việc cùng nhau, Phan Minh Duy phát hiện ra rằng Triệu Nhất Mai không giống những cô gái bình thường suốt ngày gào thét phải ăn ít giảm béo, cô ấy dường như rất thích ăn uống, hơn nữa không phải là có thể ăn bình thường mà khả năng ăn uống không thua gì mấy chàng trai cao lớn như Âu Dương, Tiểu Lưu, không hiểu tại sao cô ấy lại giữ được cái thân hình mảnh mai đó.
Ăn cơm xong, mọi người ai đi về phòng nấy. Phan Minh Duy ở trong phòng gọi mấy cuộc điện thoại, trả lời vài bức thư rồi nhìn đồng hồ thì đã gần 10 giờ tối. Anh đứng lên vươn mình, rồi lại đứng ở phía trước bàn, anh chần chừ rồi nhấc điện thoại lên: “Alo, Mai à, cô ngủ chưa?”
“Chưa, đâu có sớm như vậy.” Giọng Triệu Nhất Mai nghe có vẻ vô hồn.
“Vậy cùng đi ăn đêm đi, 10 giờ tập trung ở đại sảnh nhé.” Phan Minh Duy cố ý nói giống như là tất cả mọi người cùng đi vậy.
Đầu bên kia điện thoại gần như trả lời ngay: “Được.”
Đúng 10 giờ, Triệu Nhất Mai bước ra từ thang máy. Cô nhìn thấy ở đại sảnh chỉ có Phan Minh Duy, nhưng cô cũng không hỏi anh những người khác đâu, mà chỉ nói đúng một câu: “Đi thôi.”
“Ừ, cũng không xa, chúng ta đi bộ.” Phan Minh Duy có vẻ lúng túng vì mánh khóe bị bại lộ.
Trên phố rất ít người qua lại. Hai người bọn họ bước đi đều đều, không ai nói gì. Thời tiết Nam Ninh đang ở cuối tháng ba, làn gió đêm cũng đem theo chút se lạnh, ẩm ướt.
Đi tới đầu đường, những chiếc đèn đường chiếu sáng đỏ nhưng không có xe đi qua. Triệu Nhất Mai đã bước qua, cô liếc mắt nhìn lại vẫn thấy Phan Minh Duy đứng đần ra đó, cô bèn quay lại. Ánh sáng của chiếc đèn màu cam chỗ ngã tư chiếu xuống, trải lên hai người bọn họ một sắc màu ấm áp mông lung.
Triệu Nhất Mai quay đầu nhìn Phan Minh Duy rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Vết sẹo chỗ này của anh sao mà có vậy?” Cô thể hiện thái độ như một đứa trẻ không kiềm chế được sự hiếu kỳ.
“Ở đây à?” Phan Minh Duy sờ vào vết sẹo dài 4 – 5cm ở phía dưới tai phải, “lúc nhỏ tôi bị mọc một cái nhọt, đúng lúc kinh tế gia đình gặp khó khăn nên không có tiền chữa trị, suýt nữa thì mất mạng.”
“Sau này thì sao?” Giọng Triệu Nhất Mai có vẻ hồi hộp.
“Sau này…” Phan Minh Duy nhún vai cười, hai tay xòe ra giống hệt kiểu của người Mỹ, “tôi sống khỏe mạnh và đang đứng ở đây đấy thôi!”
Triệu Nhất Mai phì cười. Đèn xanh bật sáng, hai người bọn họ nhanh chóng đi sang đường.
“Khi đó, anh bao nhiêu tuổi?” Triệu Nhất Mai tiếp tục chủ đề vừa nãy.
“13 tuổi.”
“Ồ, tầm tuổi đó thì chuyện gì cũng biết rồi. Vậy anh có sợ phải phẫu thuật không?”
“Không, mà chỉ sợ không làm được phẫu thuật. Tôi là con út trong gia đình, và cũng là con trai duy nhất, bố mẹ yêu thương tôi nhất nhà. Lúc đó, mỗi ngày mẹ tôi đều ôm tôi và khóc thầm, bố thì chạy đôn chạy đáo khắp nơi để vay tiền. Khi đó tôi đã cao hơn cả mẹ tôi rồi, tôi phải thể hiện sao cho giống một nam tử hán chứ, đúng không?”
Phan Minh Duy nói đến đây bỗng mỉm cười: “Sau này mẹ tôi bảo, nếu lần đó tôi không bị bệnh thì tôi có thể cao hơn một chút rồi.”
“Kiêu quá!” Triệu Nhất Mai cười thích thú. Người đàn ông này tại sao lại có thể đem một vấn đề nghiêm trọng như vậy ra để chọc cười cô cơ chứ?
Đi qua hai dãy phố vắng lạnh, họ tới dãy phố lớn có đèn đuốc sáng trưng, bên đường có một dãy các cửa hàng treo đủ các biển hiệu, nào là “Bún Quế Lâm”, “Đặc sản Quảng Đông”…
Triệu Nhất Mai không cầm được bèn nói: “Ở đây cái gì anh cũng có thể tìm thấy, trước kia anh đã điều tra ra chưa?”
Phan Minh Duy cười không đáp và dẫn cô vào một hiệu bún, “nghe nói hương vị ở quán này rất chuẩn.”
Triệu Nhất Mai gật đầu: “Ừ, mai phải quay về rồi, thôi cứ ăn bún Quế Lâm đi.”
Trong quán đã không còn vị khách nào, xung quanh vẫn thấy rất sạch sẽ và thoáng mát. Hai người họ mỗi người gọi một bát bún Quế Lâm, Triệu Nhất Mai còn gọi thêm một bát bún chua cay.
Phan Minh Duy thấy Triệu Nhất Mai gọi hai bát cùng một lúc, anh cứ nghĩ rằng bát nhỏ, ai ngờ người ta đưa ra ba bát to đùng đặt xuống bàn. Phan Minh Duy chép miệng, kéo ghế lại gần rồi nhìn Triệu Nhất Mai: “Cô có chắc sẽ ăn hết không?”
“Nói thực là tôi ăn không hết. Nhưng cả hai loại tôi đều thích ăn thì làm sao?” Triệu Nhất Mai không ngẩng đầu lên, chăm chú rắc gia vị vào bát của hai người.
“Anh ăn hành hay rau thơm, hay là cả hai?”
“Cả hai.”
Triệu Nhất Mai cho mỗi thứ mỗi muỗng vào trong bát của Phan Minh Duy, còn bát của mình thì chỉ cho hành.
Hai người họ ngồi ăn đối diện, Phan Minh Duy ăn vài miếng liền gật đầu tấm tắc: “Ồ, mùi vị thật không tồi, ngon hơn trong khách sạn rất nhiều, lại còn rẻ nữa chứ, 2 đồng mà được nhiều như vậy!”
Rõ ràng là 5 đồng một bát, tổng cộng là 15 đồng. Triệu Nhất Mai ngớ ra, hóa ra anh ấy tính bằng Đô la Mỹ, cô cười: “Anh đến Trung Quốc lâu vậy rồi, chẳng nhẽ ngày nào cũng dùng Đô la?”
“Nhưng lương của tôi tính bằng Đô la.” Phan Minh Duy không để ý tới nụ cười chế giễu của cô, anh vẫn giữ thái độ nghiêm chỉnh.
“À, chả trách.” Triệu Nhất Mai gật đầu tán đồng một cách miễn cưỡng, “khi tôi được đào tạo ở Mỹ, mỗi lần tiêu gì tôi đều đổi thành Tệ, nhưng như vậy cảm thấy cái gì cũng đắt, chỉ có mua danh thiếp là rẻ thôi!”
Hai người họ nhìn nhau cười vui vẻ.
Cúi đầu ăn một lúc, Triệu Nhất Mai lại hỏi: “Đúng rồi, ở Mỹ anh đi xe gì? Có phải bình thường khi đi làm thì đi một chiếc, còn cuối tuần lại đi chiếc khác?”
“Tôi có một thân một mình, làm gì để nuôi nổi nhiều xe thế. Tôi chỉ có một chiếc, của Nhật, loại tiết kiệm xăng.”
Triệu Nhất Mai cười nhạo: “Anh kiếm được cũng không ít mà? Làm gì mà tính toán chi ly thế, cẩn thận lại giống đàn ông Thượng Hải.”
Phan Minh Duy cười sảng khoái: “Cô nói đúng đấy, cũng gần như thế, quê tôi ở Thiệu Hưng.”
“Oa, vậy chúng ta cũng coi như đồng hương rồi.” Triệu Nhất Mai tỏ ra hứng thú, “quê tôi ở Dư Hàng, nơi sản sinh ra Dương Nãi Võ và Tiểu Bạch Thái(1) đấy, anh nghe qua chưa?”
“Quê tôi sản sinh ra sư gia đấy, Thiệu Hưng sư gia(2), cô nghe qua chưa?” Phan Minh Duy cũng học khẩu khí của Triệu Nhất Mai.
“Anh cũng xem nhiều kịch của Hồng Kông quá nhỉ, Thiệu Hưng sư gia!” Triệu Nhất Mai cười.
Phan Minh Duy gật đầu đồng ý: “Cô lại nói đúng nữa rồi, tôi xem kịch Hồng Kông mà lớn lên đấy.”
“Anh không phải người Đài Loan sao?”
“Tôi có nói tôi là người Đài Loan à? Tôi sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông.” Phan Minh Duy bỗng nói một câu bằng tiếng Quảng Đông, ánh mắt lộ nụ cười xảo quyệt.
Triệu Nhất Mai nhìn anh chằm chằm: “Ồ, nói cũng giống đấy, còn có thể lừa được tôi.”
“Sao lại lừa cô, tôi học đại học ở Đài Loan. Lúc đó tôi mới học tiếng quốc ngữ, sao, chuẩn không?” Phan Minh Duy tỏ vẻ đắc ý.
Triệu Nhất Mai cười hì hì: “Thế mà cũng gọi là chuẩn ư? Tôi học quốc ngữ ở Bắc Kinh, nghe rõ chưa, thế này mới gọi là chuẩn!”
“À, ra là cô học đại học ở Bắc Kinh?”
Triệu Nhất Mai ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Không, tôi học ở Đại học Hạ Môn. Cách anh một bờ biển, đồng bào đấy!”
Phan Minh Duy cười: “Khi đó thì tôi đã ở Mỹ học xong thạc sỹ và đi làm được mấy năm rồi, cách cô một bờ biển, cùng học!”
Triệu Nhất Mai lại nhìn chằm chằm với ánh mắt dò xét trên khuôn mặt anh: “Thưa ngài, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”
“Ô kìa… tuổi của đàn ông cũng là một bí mật.” Phan Duy Minh cố ý để cô thấy ngại, giơ tay vuốt vuốt mũi, “thực ra tôi đi học sớm thôi mà.”
“Hừ, xem ra những gì anh nói phải bớt đi vài chục phần trăm…”
“À, hoa anh đòa ở trường Đại học Hạ Môn rất đẹp, sáu năm trước là lần đầu tiên tôi tới Hạ Môn và đã đi xem nó…” Phan Minh Duy cố lảng tránh.
“Chắc anh sẽ không nói là đã từng gặp tôi ở trường Đại học Hạ Môn chứ?” Triệu Nhất Mai vểnh miệng lên.
“Ủa, sao cô biết?” Phan Minh Duy cố nói với giọng điệu kinh ngạc.
“Bó tay, anh cũng thật thà quá nhỉ!” Triệu Nhất Mai cười rồi lấy gói giấy ăn ném qua.