Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 1 - Phần 2
Ngày đầu tiên Triệu Nhất Mai đến, Giang Tiểu Ảnh cứ như là phát hiện ra đại lục mới vậy.
Giang Tiểu Ảnh dán mắt vào đĩa cơm trưa của Triệu Nhất Mai, nói một cách khoa trương.
“Chị cả, nhiều thế này chị có ăn nổi không vậy?”
Triệu Nhất Mai bình thản ngước mắt lên nhìn nó với ánh mắt quả quyết đáp lại: “Lại còn phải hỏi? Đương nhiên là ăn hết rồi!” Sau đó lại cúi đầu ăn.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi Triệu Nhất Mai đến Công ty Titan thì người thân nhất với cô lại chính là Giang Tiểu Ảnh, nhỏ hơn cô hai tuổi, làm ở Bộ phận Thị trường có phong cách hoàn toàn khác với cô. Giang Tiểu Ảnh trông rất xinh xắn, khuôn mặt luôn lộ rõ vẻ ngây thơ, làm việc mặc dù cũng cố gắng nhiều nhưng cũng hay hồ đồ, lỗi lớn không mắc nhưng lỗi nhỏ nhặt thì liên tục mắc phải, với tư cách là một thư ký thế mà nó cũng không bị đuổi việc sớm, đây cũng coi như là một kỳ tích rồi.
“Chị cả” - Cách xưng hô nghe có vẻ hơi kỳ quái này cũng chỉ có mình Giang Tiểu Ảnh dám nói ra. Ở ngoài công ty mọi người thường gọi nhau bằng tên tiếng Anh. Cách phát âm tên tiếng Trung và tiếng Anh của Triệu Nhất Mai giống nhau, chỉ đơn giản là chữ “Mai”, nhưng Giang Tiểu Ảnh nói rằng Triệu Nhất Mai không chỉ làm về bên kỹ thuật mà còn là người đẹp đầu tiên và duy nhất của Bộ phận Kỹ thuật, thế là nó toàn gọi Nhất Mai là “chị cả.”
Ngày đầu tiên Triệu Nhất Mai đến, Giang Tiểu Ảnh cứ như là phát hiện ra đại lục mới vậy, nó thốt lên - Oa, Bộ phận Kỹ thuật vốn được mệnh danh là phòng của phái nam cuối cùng cũng xuất hiện một đại mỹ nữ! Vừa có cơ hội là nó nhanh chóng chớp lấy và hóa thân thành “người đặt câu hỏi” một cách hiếu kỳ, “chị cả ơi, chị xinh đẹp như vậy, ban đầu tại sao chị lại theo học chuyên ngành khoa kỹ thuật?”
Choáng, hai điều này có quan hệ với nhau sao? “Vì ngành kỹ thuật có nhiều con trai, chị thích cái cảm giác là ánh trăng duy nhất giữa bầu trời đầy sao.” Triệu Nhất Mai cố ý tỏ ra trịnh trọng.
“Ồ, thế là chị làm kỹ thuật là vì ở ngành khoa kỹ thuật có nhiều con trai sao?”
Suýt nữa thì Triệu Nhất Mai phì cười: “Không, là vì làm ở Bộ phận Kỹ thuật thì không phải mặc váy liền và đi giày cao gót.” Điều này dù sao cũng coi là thật.
Nhưng hôm nay cô mặc váy liền, đi giày cao gót mà lại còn phải tham dự một cuộc họp cực kỳ chán! Triệu Nhất Mai hận đến mức muốn nghiến răng, cúi đầu xúc cơm một cách dứt khoát.
Khuôn mặt Giang Tiểu Ảnh lộ rõ vẻ ngưỡng mộ: “Như chị thật là tốt, ăn nhiều ăn ít cũng chẳng sợ béo.”
“Em cũng có béo đâu, đừng có nghĩ phải giảm béo, như thế sẽ không tốt cho sức khỏe.” Triệu Nhất Mai tỏ ra là người lớn hơn.
“Em sao so với chị được! À, hôm nay chị có thấy sau lưng mình nóng ran không?” Giang Tiểu Ảnh vừa nói vừa làm ra vẻ cặp mắt như phóng điện.
“Không, chẳng có cảm giác gì cả, chỉ thấy tê người.” Triệu Nhất Mai vẫn giữ nét bình thản.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì có bóng người bê đĩa cơm đi qua, Giang Tiểu Ảnh ngoái cổ lại nhìn người đó rồi quay lại thì thầm vẻ đồng tình: “Tony và John đúng là tốn công vô ích. Chị cả này, chị đúng là tính toán như thần, sao chị lại biết cả hai người họ tranh đua nhau cũng không ai lên được, lãnh đạo sẽ phái một tên lính dù xuống để giám sát Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm?”
“Thì trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Nói như vậy cũng không đúng, nhưng Triệu Nhất Mai không thích giải thích dài dòng vì vẫn đang miên man suy nghĩ đến tình hình cuộc họp sáng nay.
“Ôi, chị suốt ngày ở Bộ phận Kỹ thuật với cái máy tính, thật đáng tiếc quá. À, chị biết không?” Giang Tiểu Ảnh tỏ ra bí mật, ghé đầu qua thì thầm, “Awill Phan chính là Tổng Giám sát mới đến đấy, rất trẻ nhé, lại một tên lính dù đến từ Mỹ, Thạc sỹ - Kỹ sư Điện tử Học viện Công nghệ Massachusetts và Thạc sỹ Quản lý của Học viện Kinh doanh Harvard, chà chà độc thân nhiều tiền!”
“Ái chà! Chưa gì mà em đã điều tra hộ khẩu nhà người ta rồi à?” Triệu Nhất Mai ngẩng đầu lên, nghĩ thầm: Những năm gần đây thành tựu kinh doanh của công ty tại Trung Quốc không được như ý, nguyên nhân thì có rất nhiều. Có một đống lính dù từ Mỹ đến có lẽ không phù hợp với thủy thổ, tàn dư mà Tổng Giám sát người Đài Loan tiền nhiệm để lại không biết thu dọn thế nào?
Giang Tiểu Ảnh lại nghĩ rằng cô đang có hứng thú với người đàn ông độc thân lắm tiền, bèn liếng thoắng: “Giang Tiểu Ảnh là ai chứ, chẳng ai có thể qua được mắt thần của em đâu? Nhưng mà, người này không hợp với chị, em biết là chị thích kiểu người cao lớn mạnh mẽ...”
“Chị hai à, xin hỏi sao chị biết vậy?” Triệu Nhất Mai lườm nó một cái.
Giang Tiểu Ảnh cười lớn: “Thì anh chàng đẹp trai mặc quân phục trong bức ảnh chị kẹp trong ví ấy! Chị còn muốn giấu à? Em vừa nhìn thấy rồi.”
“Đó là em trai của chị, mặc trang phục đó mà em đã không nhận ra hử?” Triệu Nhất Mai cúi đầu ăn cơm tiếp.
“Cậu em chị đương nhiên là em nhận ra rồi, người mà em nói là anh chàng đứng bên cạnh cơ – Là chỉ huy trong quân đội của em trai chị ấy.” Giang Tiểu Ảnh bỗng nhấp nháy mắt kiểu đào hoa.
“Bó tay...” Triệu Nhất Mai thở dài, rồi lại dùng dĩa gõ gõ vào đĩa cơm, “ngay cả cảnh phục và quân phục em cũng không phân biệt được hử? Màu sắc không giống nhau, đó là anh họ của chị.”
“Ồ, anh họ của chị à? Làm cảnh sát? Đẹp trai quá! Chắc em bị lóa mắt rồi, sao mà nhìn rõ được?” Giang Tiểu Ảnh cười gượng, nói lảng đi, “nhưng em phân biệt được tiếng phổ thông của Hồng Kông và tiếng phổ thông của Đài Loan rất rõ đấy, Tổng Giám sát Phan mới đến nói tiếng phổ thông Đài Loan mềm mượt dễ nghe hơn nhiều so với tiếng phổ thông Hồng Kông mà Tổng Giám sát Trần nói đấy, rất cứng nhắc.”
“Ồ, lại là một người Đài Loan à?” Triệu Nhất Mai bỗng ngừng tay, “cũng không tránh được, Tổng Giám sát Bộ phận Tiêu thụ trước kia là người Đài Loan nên chắc chắn ông ấy sẽ phải cất nhắc người của mình rồi. Tổng Giám sát Bộ phận Thị trường của bọn em và Bộ phận Kỹ thuật của bọn chị đều là người Hồng Kông, Tổng Giám sát Bộ phận Tài vụ là người Mỹ gốc Hoa, Tổng Giám sát Bộ phận Nhân sự là người Singapore. Rõ ràng là những người nắm quyền cao trong công ty chúng ta đều không phải là người bản địa, mỗi người đến từ một nơi khác nhau, em thử nói xem làm sao Tony và John có đất dụng võ được...”
Triệu Nhất Mai vừa ăn vừa nói, hồi lâu không thấy Giang Tiểu Ảnh đáp lời, ngẩng đầu lên thấy nó đang ngậm chiếc dĩa, ánh mắt thất thần, nhìn vào không trung như kẻ si tình.
“Này, em đang nghĩ gì thế hả?”
Giang Tiểu Ảnh giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên có vẽ ngượng ngùng: “Đâu có gì...”
Nhưng Triệu Nhất Mai đã nhìn thấu: “Con nha đầu này dám lừa chị à! Mau nói ra, có phải là cố ý nói xấu anh chàng độc thân nhiều tiền, muốn một mình ôm trọn chàng đẹp trai à?”
“Em đâu dám!” Giang Tiểu Ảnh đỡ không nổi ánh mắt lanh lợi của Triệu Nhất Mai, cuối cùng nó cũng chịu thua, “hì, chị tha cho em đi, cuối cùng cũng gặp được một chàng đẹp trai mà lại không phải là lính dù chứ. Mà này, hôm nay chị cũng gặp rồi còn gì, chính là người trong cuộc họp với Bộ phận Kỹ thuật của chị đấy…”
Triệu Nhất Mai biết Giang Tiểu Ảnh đang nói đến ai, cô khẽ hừ một tiếng: “Phù Đào, cái anh chàng đào hoa ấy, không biết đã làm tổn thương trái tim bao nhiêu cô gái!”
Giang Tiểu Ảnh cười lấy lòng: “Thế đẹp trai hơn nữa thì chúng ta lại không nhìn thấy, chị cả là ai chứ nhỉ, cũng làm tổn thương không biết bao nhiêu chàng trai rồi... À không, làm tổn thương trái tim của vô số trai già, trai trẻ và trai trưởng thành rồi!”
Triệu Nhất Mai hứ một tiếng: “Chị đã 26 tuổi rồi, em không nghe là khi qua tuổi 25 thì đã được liệt vào hàng “gái ế” rồi hả? Còn làm tổn thương được ai nữa, chỉ làm tổn thương chính mình ấy.”
Gần đến Thanh Minh, những cơn mưa phùn không ngớt khiến cho lòng người khó mà thoải mái được. Phan Minh Duy đứng bên lan can đường cao tốc, xem đồng hồ rồi rướn người nhìn về phía người lái xe đang vã mồ hồi ở phía dưới nắp xe phía trước, anh chần chừ rồi rút điện thoại và bấm số.
“Cờ đỏ năm sao tung bay phấp phới, bài ca thắng lợi vang lên...” Lời ca hùng hồn vang lên khiến Phan Minh Duy giật thót mình, cứ ngỡ gọi nhầm số, rõ ràng hôm qua vẫn còn là bản nhạc chờ “Casablanca” du dương cơ mà. Đang định ngắt cuộc gọi thì đầu bên kia đã có người nghe máy.
“Xin chào Tổng Giám sát Phan. Anh đã tới sân bay rồi à? Tôi vẫn còn đang trên đường đi.”
“Ồ, chưa, chiếc taxi mà tôi đi đang thả neo trên đường cao tốc đây này.”
“A ha, anh thật may mắn!” Tiếng cười trong điện thoại vang lên, “ở chỗ nào vậy? ... Vậy được, mười phút nữa gặp lại!”
Không để Phan Minh Duy kịp đáp lời, đầu bên kia đã ngắt máy.