Hương mật tựa khói sương - chương 1

13/09/2019 11:56 986

Hoa thần Cẩm Mịch phải lòng hỏa thần Húc Phượng mà không hay biết chàng cũng tự hứa với lòng trăm vạn kiếp trầm luân mãi chỉ yêu mình nàng.

   So với vỏ quả bồ đào còn trơn láng hơn vài phần, nhưng cho dù đao chém lửa thiêu cũng không hề suy suyển, nghe nói là do Hoa Thần trước đây bày ra, ta phỏng đoán cái kết giới này nếu như may thành một bộ xiêm y thì vừa đẹp mắt lại vừa thực dụng rất nhiều. 

“Ôi, đây chẳng phải à Tiểu Đào Đào sao, đã lâu không gặp, lâu lắm không gặp, cô vẫn mạnh khỏe chứ?” Lão Hồ bất chợt chui lên từ lòng đất, hiện ra trước mặt ta, chuyện đó chẳng hay ho tí nào.

Ta sờ sờ trước ngực, trái tim giật thót mất hai nhịp rồi cũng an toàn trở lại vị trí cũ. Ta vỗ vỗ cái trán bóng loáng của tiểu lão nhi này, nhắc nhở lão: “Sáng sớm hôm nay chúng ta mới gặp nhau rồi.”

Đôi mắt ti hí của lão Hồ chợt lóe, vẻ mặt nếp nhăn chằng chịt: “Đào Đào đang chê cười ta nhiều tuổi, trí nhớ không còn linh mẫn chứ gì?”

“Ừm.” Ta thành thật gật đầu mấy cái liền.

“Đào Đào lúc nào cũng làm cho người khác đau lòng, ta cảm thấy vui vẻ, thật là vui vẻ.” Tiểu lão nhi gật đầu đắc ý, “Nghe nói Đào Đào đang muốn đi đâu hả?”

“Nghe nói Trường Phương chủ mấy ngày gần đây được rảnh rỗi, ta có một tờ tấu trình đang muốn chuyển cho nàng xem qua.” Ta thò tay vào ống tay áo lấy ra một mảnh giấy lụa, “Nghe nói bên ngoài hoa giới rất là thú vị, ta muốn đi xem.”

“Đào Đào muốn xin Trường Phương chủ thả cô ra khỏi kết giới này ư?” Lão Hồ giật bắn cả người.

Ta nhìn rừng hoa ở bên ngoài thủy kính qua lớp kết giới, mong ngóng có vài con côn trùng tinh quái nào đó bay ngang qua đây để nhờ nó chuyển tờ tấu trình của ta cho Trường Phương chủ, nhất thời cảm thấy lão Hồ vô cùng ồn ào.

“Ai ya ya, Tiểu Đào Đào bị trúng ma chứng gì thế này, bên ngoài làm gì có cái gì vui chứ, nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm a. Quả Tinh, Quả Tiên như cô và ta vốn là rất ít ỏi, chỉ vừa thò đầu ra ngoài là sẽ bị ăn tươi ngay.”