Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 1 - Phần 6
Trên đường trở về khách sạn, hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, cố tìm chuyện để trêu đùa nhau, chẳng mấy chốc đã về tới cửa khách sạn.
“Sao vậy?”
“Chắc tại ăn nhiều vị cay quá, nên đau dạ dày rồi. Anh có thuốc đau dạ dày không?”
“Có chứ. Để tôi về phòng lấy cho cô.”
Thang máy từ từ đi lên, đầu tiên nó dừng lại ở tầng 4, Triệu Nhất Mai vẫn đứng yên, “hay là để tôi đến phòng anh lấy đi, không lại phiền anh quá.”
Phan Minh Duy ngập ngừng: “Vậy cũng được.”
Tới tầng 6, hai người bọn họ bước ra khỏi thang máy và đi trên hành lang tĩnh mịch, dường như họ đã hiểu nhau để không cần phải nói nữa, không ai nói gì. Hành lang dài được trải tấm thảm dày, đi trên đó mà không phát ra âm thanh gì.
Mở cửa xong, Phan Minh Duy nói: “Cô ngồi đây chờ chút, thuốc ở bên trong để tôi đi lấy.”
Đây là một căn phòng Vip. Triệu Nhất Mai ngồi trên ghế sofa quan sát xung quanh, “này, anh chỉ có một mình có cần thiết phải ở căn phòng rộng thế này không? Thật lãng phí.”
Phan Minh Duy vừa đi vào trong vừa đáp: “Cấp bậc mà.”
Triệu Nhất Mai hừ một tiếng: “Giai cấp!”
Phan Minh Duy đi vào phòng ngủ. Triệu Nhất Mai ngồi ngoài chưa đến nửa phút đã đứng lên đi theo. Chỉ thấy anh ấy đang đứng phía trước chiếc tủ ở đầu giường và lục tìm đồ trong chiếc túi.
Triệu Nhất Mai đi ra phía sau anh rồi đứng sát ở phía bên phải anh, cô thò một tay vào trong chiếc túi và lấy ra một loại thuốc mà trên đó nhãn mác toàn bằng tiếng Anh: “Anh mang nhiều thuốc cảm như vậy làm gì chứ? Thứ này ở đâu mà chẳng có, mà lại phải mang từ Mỹ sang?”
“Tôi vẫn không thích ứng được với virus cúm bên này, sợ hay bị ốm.” Phan Minh Duy vẫn lục tìm các lọ thuốc bên trong túi, “hơn nữa tôi không tin tưởng lắm vào thuốc ở đây.”
“Đến thế sao?” Triệu Nhất Mai ném lọ thuốc vào trong túi, “trong mắt anh, Trung Quốc đã tồi tệ thế thì sao anh còn đến đây làm việc?” Lúc nói chuyện đầu cô tự nhiên chạm vào phía bên cổ của Phan Minh Duy.
Phan Minh Duy ngừng tay trong chốc lát nhưng không quay đầu lại, một lúc anh mới thở dài nói: “Bạn gái tôi không cần tôi nữa… vì thế mà tôi muốn thay đổi môi trường.”
“Ồ, thật đáng thương.” Giọng Triệu Nhất Mai bỗng trở lên dịu dàng, tóc mai vô tình lướt qua tai của anh, cảm giác ngứa ngứa, giống như một chú mèo nhỏ lông nhung mềm mại.
“Chàng trai đáng thương…” Triệu Nhất Mai nói nhỏ, giơ tay lên rồi đặt lên vết sẹo phía dưới tai của anh, nhẹ nhàng lướt qua. Ngón tay cô mềm mại, đầu ngón tay mát lạnh, chỗ tay cô chạm vào Phan Minh Duy cảm thấy tê tê như điện giật.
“A, tìm thấy rồi.” Phan Minh Duy hít một hơi sâu, quay người lại một tay vịn vào Triệu Nhất Mai, một tay đưa cho cô lọ thuốc, cố gắng giữ cho giọng mình thật nhẹ nhàng, “cô về uống thuốc bằng nước ấm, sau đó đi ngủ thì sẽ thấy khỏe ngay thôi.”
Ánh mắt Triệu Nhất Mai có một chút tức giận, nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi đón lấy lọ thuốc, cô nói một cách cộc lốc: “Cảm ơn.”
Phan Minh Duy vẫn cười ấm áp: “Sau này không ăn cay được thì đừng có cố, nếu không sẽ thấy rất khó chịu.”
Triệu Nhất Mai nhìn anh, không nói gì rồi quay đi.
Con chim cánh cụt phía dưới màn hình máy tính nhấp nháy, Triệu Nhất Mai nhấp vào cửa sổ, đó là một người bạn trên mạng của Triệu Nhất Mai, nickname “Tiểu Lý Phi Đao” – Người chơi trò bắn súng trên mạng cùng với cô. Tính hai người rất hợp nhau, có thể nói có gì họ cũng nói với nhau. Nickname trên mạng của Triệu Nhất Mai là “Diệt Tuyệt Sư Thái”, là trưởng môn của phái Nga Mi trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung, còn “Tiểu Lý Phi Đao” lại là một cao thủ võ lâm suy tình trong truyện của Cổ Long. Biệt danh của hai người bọn họ ghép lại với nhau thì ý nghĩa thật hay.
Tiểu Lý Phi Đao: Có đấy không? Tìm cô mãi.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Có, vừa mới về.
Tiểu Lý Phi Đao: Muộn thế cơ à? Có cuộc hẹn nào chăng?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Đi chết! (Gửi qua hình ảnh một con dao lớn).
Tiểu Lý Phi Đao: … (Đáp lại là hình ảnh nôn ra máu)
Diệt Tuyệt Sư Thái: Đi chết ở đâu vậy? Tìm tôi có việc gì, nói đi.
Tiểu Lý Phi Đao: Muốn hỏi cô một vấn đề rất nghiêm túc.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Nói đi.
Tiểu Lý Phi Đao: Cô phải trả lời với tư cách là một người phụ nữ và cô đã từng học hành nhiều năm…
Diệt Tuyệt Sư Thái: Nói mau đi!
Tiểu Lý Phi Đao: Cô thấy nếu một trai một gái ở trong phòng, người con trai lại chỉ nghĩ đến chuyện ở phần dưới cơ thể, như thế có phải là cầm thú không?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Ha ha, có cô gái đẹp nào tán tỉnh anh thế?
Tiểu Lý Phi Đao: Cô không cần quan tâm, mau trả lời đi.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Ừ, cũng không hẳn… giống như tôi vừa mới gặp.
Tiểu Lý Phi Đao: Ồ? Chính nhân quân tử ư?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Sai! Là kẻ không bằng cầm thú!
Tiểu Lý Phi Đao: Ha ha, hóa ra tối nay Sư Thái dụ dỗ người ta không được kìa, thảo nào mà tâm trạng không tốt. À, hay để tôi phân tích cho cô thấy dưới góc độ của một người đàn ông và có nhiều năm kinh nghiệm nhé. Thông thường có ba trường hợp xảy ra: Thứ nhất, về phương diện đó anh ta bị bất lực, bất luận là đẹp trai đến mấy thì cô cũng phải tránh xa; thứ hai, anh ta mà là đồng nghiệp thì cô có thể nghĩ đến chuyện phát triển mối quan hệ chị em tốt; thứ ba, chà, cái này tương đối phiền phức, vì anh ta muốn thứ quan trọng hơn…
Tiểu Lý Phi Đao nói một tràng dài, ngước nhìn lên đã thấy hình ảnh của Diệt Tuyệt Sư Thái biến thành màu đen, hóa ra cô ấy đã thoát từ lúc nãy rồi.
7 giờ sáng, phòng ăn của khách sạn chỉ có lưa thưa vài người dậy sớm ăn sáng. Triệu Nhất Mai ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời âm u, cô dùng thìa quấy trà sữa trong cốc.
Tối qua ngủ không ngon, nằm mơ những giấc mơ ác mộng, nhưng nửa đêm đau dạ dày nên tỉnh giấc, cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không được, bất đắc dĩ cô phải bò dậy, bật đèn lên rồi lục tìm lọ thuốc mà Phan Minh Duy đưa cho, cô uống một viên thì mới gắng ngủ được tới sáng.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, Triệu Nhất Mai rút điện thoại ra, mở mục những cuộc gọi đi, suốt một chuỗi dài chỉ có tên một người: Tần Dương.
Triệu Nhất Mai nhìn chăm chú vào cái tên này rồi nhấn vào phím gọi lại.
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu, một giọng nữ đơn điệu vang lên: “Số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin…” Triệu Nhất Mai gập điện thoại lại, chiếc thìa trong tay cô quấy ly trà sữa một cách nhanh và mạnh, không biết cô đang tức giận điều gì, hay là giận chính mình.
Giận bản thân mình thôi. Mỗi lần hai người bọn họ gặp nhau, dù là rất khó mới gặp được thì đều chia tay trong sự tức giận hoặc buồn bã; mỗi lần bị Tần Dương làm cho tức gần như phát điên thì lần sau Nhất Mai lại vẫn cứ giữ nét mặt đó để đi tìm anh.
Giống như tối qua, cô lấy hết dũng khí để gọi điện cho anh nhưng lại bị anh nói đúng một câu tàn nhẫn “anh không có thời gian để nói chuyện!” Tức nghẹn trong lòng, ấm ức đến phát khóc. Đến nỗi thế sao, anh có bận cũng không cần phải nói bằng cái giọng cay nghiệt đó, chìa khuôn mặt thối đó ra cho ai xem chứ?
Triệu Nhất Mai cảm thấy mỗi người đều có từ trường của mình, Tần Dương và cô giao vuông góc với nhau, cắt đứt đường từ trường. Đúng, chính là từ này, mỗi lần đều cắt đến nỗi máu cô chảy đầm đìa, nhưng lại sản sinh ra dòng điện cực mạnh. Còn Phan Minh Duy lại là đường lực từ thuận theo cô, họ hợp nhau một cách tự nhiên. Tối qua rảnh rỗi đi ăn đêm cùng anh, cô phát hiện ra khi ở cùng Phan Minh Duy mình thấy rất thoải mái, rất sảng khoái, giống như những người bạn chơi với nhau từ lâu.
Chỉ là một người đàn ông khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp, dường như rất chu đáo khiến cô có một cảm giác không thực. Vì thế cuối cùng cô chịu không nổi muốn trêu anh, muốn bóc cái lớp vỏ bọc bên ngoài ra để xem bản chất bên trong của người đàn ông đó có giống những người khác không. Ai ngờ lại gặp phải sự từ chối lịch sự nhất từ trước tới nay - Nếu như thế cũng được coi là sự từ chối.
Ngón tay cô đã chạm vào khiến anh hơi run. Cô biết, anh đã rung động.
Được, sự mập mờ hay hơn tình yêu nhiều. Sự mập mờ có thể là trò tiêu khiển tao nhã sau bữa cơm chiều, cũng có thể là trò chơi thú vị kiểu như mèo bắt chuột. Còn tình yêu thì không, tình yêu thì quá nặng nề, Triệu Nhất Mai đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, cô không thể yêu thêm được nữa.