Không kết hôn liệu có chết? - Chương 2 - Phần 2

16/09/2019 02:23 349

Khi quan niệm hôn nhân gia đình đứng trước ngưỡng cửa giao thoa của nhiều nền văn hóa. Liệu có giữ được những giá trị cốt lõi hay sẽ thay đổi theo sự tây hóa của đại bộ phận giới trẻ.

Buổi chiều, chờ đợi sơ hở, cô kéo Du Tử ra ngoài. Cô nói hiện tại công việc của cô và anh đều đã ổn. Nếu được kết hôn xong, cô muốn đón ba mẹ anh đến ở cùng. Còn không thì thuê một căn hộ ở riêng cũng được.

Anh nói: “Mẹ anh bảo bà thấy em không biết chăm sóc gia đình. Em toàn tặng bà quần áo đắt tiền. Vậy nên kiểu gì cũng phải ở cùng bọn mình.”

Cô lạnh lùng nghĩ bụng: Đã biếu quần áo đẹp bà lại còn khua môi múa mép là mình không biết chăm lo gia đình. Bà muốn quản tài chính con trai mình cũng được nhưng chẳng lẽ còn muốn quản cả mình nữa sao?

Nghĩ đến chuyện sống cùng chung với nhau dưới một mái nhà, bà mẹ chồng tương lai này còn muốn cô hàng ngày bưng nước rửa chân cho con trai bà nữa hay sao? Cô không kìm được nổi da gà.

Đến chiều, người nhà anh đến, hỏi han đủ chuyện, khi nào hai đứa kết hôn, khi nào sinh con. Sau đó họ bắt đầu chơi mạt chược. Cô thầm nghĩ: Mai đi rồi, hôm nay phải giữ thể diện cho ba mẹ chồng, làm mọi chuyện để sau này muốn nhìn thấy nhau cũng dễ hơn. Thế là cô tiến vào phòng bếp, làm thêm hai món nữa. Sau đó vừa bưng trà vừa bưng nước, giữ thể diện tốt cho ba mẹ chồng trước mặt họ hàng.

Một bà bác nói: “Cô con dâu này khéo tay đấy, làm đồ ăn cũng ngon!”

Mẹ chồng cô đỡ lời: “Đừng để ý đến nó! Cháu nó là gái thủ đô. Không tự mình nấu ăn thì cũng chẳng ăn được đồ ăn ở đây.”

Tiểu Mỹ nhìn thấy có một cháu nhỏ rất đáng yêu đang ở đó nên cô ngồi chơi với cháu cả chiều. Buổi tối ăn cơm, chủ khách đều hân hoan. Sau khi ăn xong, họ lại y nguyên chơi mạt chược.

Tiểu Mỹ đã mệt cả một ngày, lại thêm đau bụng hồi trưa nữa, không chống đỡ được nữa xin phép đi ngủ sớm. Mùa đông ở phương Nam không lắp hệ thống sưởi ấm, đương nhiên cũng không ai đối xử đặc biệt tốt với cô như rót cho một cốc nước nóng hay chuẩn bị đệm chăn đầy đủ. Cô lăn lóc trong chăn một lúc lâu mà mãi không thấy ấm, nhưng rồi cũng mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

Không biết được bao lâu, âm thanh ồn ào từ bên ngoài vọng lại. Cháu bé cũng đẩy cửa phòng bước vào, leo lên giường gọi: “Cháu muốn đi ị…”

Tiểu Mỹ mơ màng nói: “Cháu đói phải không? Có kẹo đấy.”

Cháu bé đáp: “Không, cháu muốn đi ị!”

Tiểu Mỹ: “Ba mẹ cháu đang ở ngoài kia đánh bài đấy, cháu ra gọi đi.”

Bé gái chạy ra ngoài một lát rồi quay vào: “Mẹ bảo cháu gọi cô.”

Mặc dù buồn ngủ nhưng cô vẫn hơi mơ màng, trong lòng rất tức giận, xoay người vào trong không nói gì.

Bên ngoài có tiếng gọi lớn: “Tiểu Mỹ, đưa cháu đi ị đi. Nhớ lau đít cho nó đấy.” Đó là giọng bà mẹ chồng tương lai của cô. Sau đó là tiếng ba chồng, và Du Tử.

Cháu bé đứng bên cạnh giường nhảy lên: “Cháu không chịu được nữa rồi.”

Cô lại mềm lòng. Không lẽ lấy cơn bực tức tính toán lên đầu trẻ nhỏ hay sao? Cô dụi mắt dậy, mặc quần áo. Bên ngoài vẫn vọng lại tiếng thúc giục.

Tiểu Mỹ nói với cháu bé: “Cháu bảo với mọi người là sắp xong rồi.”

Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm trong đời cô đi lau đít cho người khác, lại là đứa nhỏ không phải con cháu nhà cô.

Lần kế tiếp, mẹ chồng lại nói mấy câu khiêu khích và mỉa mai: “Ôi dào ơi, ở đây gái thành phố chắc không quen rồi, xem ra hai thân già này lại phải hầu hạ hai đứa. Hôm qua mọi người đang vui vẻ mới nhờ cô làm có tí xíu việc. Bình thường Du Tử không đánh mạt chược đâu, cô cũng đừng vì chuyện này mà mặt nặng mày nhẹ với nó.”

Cô cười nhạt nghĩ bụng: Mình cũng sắp đi rồi, sau này chắc gì còn đến nữa, tính toán với bà làm gì. Muốn nói mấy lời cay nghiệt cũng chỉ còn cơ hội này thôi đấy. Thế là cô bảo: “Cháu có dám tức gì đâu. Bé gái đáng yêu quá!”

“Thật sao? Vậy thì tốt rồi. Ta còn tưởng cháu đang giận. Tối qua gọi mãi cháu mới dậy.”

Cô không để ý tới bà, tiếp tục bảo: “Trưa qua cháu nấu ăn, không thấy bác chê kém cỏi.” Trong lòng cô nhớ đến tối qua khi ăn mọi người tấm tắc khen ngon, bây giờ vẫn thấy tự hào.

Mẹ chồng bảo: “Cũng sắp đi rồi, dọn dẹp đi thôi!”

Nghĩ đến việc sắp đi, cũng muốn thể hiện dâu hiền, cô lại xắn tay áo vào bếp. Bữa trưa hôm đó khi mang đồ ăn lên vẫn thấy món chính là sủi cảo. Thế đã là hôm thứ sáu rồi. Nhìn thấy cô đã muốn té xỉu.