Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 1 - Phần 3

08/10/2019 02:38 75

Phan Minh Duy nhìn hết chiếc xe này đến xe khác đi qua, đoán xem chiếc xe nào sẽ dừng lại trước mặt mình.

Lúc gần tan ca chiều qua, Giám đốc Sản phẩm của Bộ phận Kỹ thuật là Vương Kiến Dân cuối cùng cũng lơi tay cho Triệu Nhất Mai và Phan Minh Duy cùng đến Quảng Châu để giới thiệu sản phẩm. Hơn nửa tháng trước cô ấy toàn đi công tác ngoại tỉnh, tối qua mới trở về, hai người họ mới nói chuyện điện thoại với nhau một lần.

Đang nghĩ ngợi bỗng có chiếc xe việt dã màu đen to lớn có đèn xin nhan rẽ phải lao tới, Phan Duy Minh giật mình lùi lại hai bước theo bản năng.

Một tiếng “két” vang lên, chiếc xe phanh lại trước mặt anh, cửa xe mở ra và một cô gái với thân hình cao lớn nhảy xuống, thấy anh cô gái đứng sững lại.

Phan Duy Minh nở nụ cười, nhanh chóng tiến lại và chủ động giơ tay ra và chào hỏi bằng tiếng Anh: “Xin chào Mai, tôi là Awill.”

Cô gái cũng cười một cách cởi mở và đưa tay ra, hai người bắt tay nhau, sau đó nói bằng giọng phổ thông chuẩn rất êm tai: “Lần trước trong thang máy quên chưa kịp cảm ơn anh, lần này đến lượt tôi cứu nguy cho anh rồi. Lên xe nào!”

Trong mưa phùn nhưng Phan Minh Duy vẫn nhìn thấy rất rõ con vật lớn màu đen cao 1m8, rộng hơn 2m, dài hơn 4m mà cô yêu thích phát sáng – Land Rover “vua địa hình”, trong lòng thầm thán phục: “Ồ! con gái mà lái xe LandRover!”

Đặt hành lý vào cốp xe phía sau xong, Phan Minh Duy đang định mở cửa phía bên người lái phụ thì Triệu Nhất Mai lại bảo: “Anh ngồi phía sau đi.”

Mặc dù “vua địa hình” là thành viên mới nhất của gia đình Land Rover, nhưng khi lao như bay trên đường cao tốc thì huyết thống của dòng tộc vẫn giúp nó kiêu ngạo hơn các dòng xe khác, đặc biệt khi người lái nó lại là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang.

 Không gian và tầm nhìn ở hàng ghế sau rất rộng rãi, Phan Minh Duy thoải mái tựa lưng vào ghế, anh có đôi chút không hiểu.

“Đây là xe của cô à?” Phan Minh Duy quan sát nội thất có màu sắc lạnh lẽo bên trong xe, và phát hiện ra không hề có một đồ vật trang trí nhỏ nào đáng nhẽ phải có trong xe dành cho con gái cả.

 “Vâng! Có phải anh đang nghĩ tôi là một phụ nữ sao lại lái chiếc xe to thế này chứ gì?” Triệu Nhất Mai cười.

Phan Minh Duy cũng cười theo, có lẽ đã có quá nhiều người hỏi cô ấy câu này rồi, thấy cô không nói gì thêm, Phan Minh Duy mới chuyển câu hỏi: “Chiếc xe này ở Trung Quốc chắc cũng phải năm sáu trăm nghìn Nhân dân Tệ ấy nhỉ?”

“Ồ, anh hiểu rõ đấy.” Triệu Nhất Mai liếc nhìn Phan Minh Duy qua gương chiếu hậu.

“Có người đàn ông nào không biết về Land Rover đâu?” Phan Minh Duy đáp lại.

“Biết và hiểu rõ là hai chuyện khác nhau. Vì tôi nghèo, chứ nếu không thì tôi đã mua Evoque của Land Rover rồi.”

Thật thẳng thắn, nhưng đối với một kỹ sư ngoài ngành phổ thông mới làm việc có vài năm mà đã mua được chiếc xe như thế này, lại còn kể nghèo kể khổ ư. Phan Minh Duy cười: “Chiếc này có vẻ hợp với cô hơn.”

“Thế thì anh không hiểu rồi.” Triệu Nhất Mai chăm chú nhìn vào biển chỉ thị phía trước mặt và không giải thích gì thêm.

Thoáng cái đã tới sân bay. Chiếc xe đi qua phía trước cổng vào cửa bãi đỗ xe và lao thẳng tới cầu dẫn tới sảnh đi nội địa, rồi dừng lại trước cửa số 9.

Triệu Nhất Mai xuống xe, Phan Minh Duy cũng nhanh chóng xuống theo, vòng qua phía đuôi xe để lấy hành lý rồi hỏi: “Xe của cô gửi lại sân bay sao?”

Triệu Nhất Mai nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh: “Anh cũng biết đây là sân bay mà, làm sao có thể để xe ở đây một tuần được? Hơn nữa tôi cũng chẳng đốt tiền như thế đâu, chiếc xe này tôi vẫn còn đang phải trả góp đấy!” Cô vừa nói rồi vuốt lên thân chiếc xe với vẻ trân trọng yêu thương.

Trả góp chiếc xe trị giá năm sáu trăm nghìn Tệ? Cô gái này thật có cá tính, Phan Minh Duy lắc đầu.

“Chị!” Hai chàng trai đeo cặp sách sau lưng chạy lại chào Triệu Nhất Mai.

“Đây là em trai tôi và bạn học của nó, vừa mới xuống sân bay xong.” Triệu Nhất Mai giới thiệu ngắn gọn, “đây là Tổng Giám sát Phan của Bộ phận Tiêu thụ trong công ty chị, hôm nay bọn chị sẽ đi Nam Ninh công tác.”

Cậu bé mỉm cười chào Phan Minh Duy: “Em chào anh.”

Phan Minh Duy cũng mỉm cười gật đầu: “Chào em.” Nhìn mắt của cậu bé cũng có đôi chút giống Triệu Nhất Mai, vẻ thanh tú của người có tri thức nhưng cũng không kém phần khí khái anh hùng.

Triệu Nhất Mai vỗ vào vai của cậu em, nói thân mật: “Em lại gày đi rồi, chị bảo em phải ăn nhiều vào cơ mà!” Cô nói rồi đưa giấy phép lái xe cho cậu em.

Cậu em trai cười có vẻ thẹn thùng, đón lấy bằng lái: “Vừa hay mấy hôm nay anh trai cũng ở Nam Ninh đấy, chị có biết không?”

“Thôi, lên nhanh đi! Bọn chị cũng đang vội.” Triệu Nhất Mai giục.

“Vâng, vậy chúng em đi đây.” Cậu em trai vẫy vẫy tay chào hai người họ, vừa bước tới phía trước xe, Triệu Nhất Mai lại dặn với theo: “Lái xe chị cẩn thận nhé.”

“Em biết rồi ạ, đây là bảo bối của chị mà, chị cứ yên tâm!” Cậu em trai vừa mở cửa xe, vừa đáp lời mà không thèm quay đầu lại.

“Hừ, tên tiểu tử thối này, nếu có bị va đập hay chầy xước chị cũng không tha cho mày đâu!” Triệu Nhất Mai làu bàu, mắt nhìn theo chiếc Land Rover đang từ từ lao đi, rồi mới đi cùng Phan Minh Duy vào trong sảnh hướng xuất phát.

“Em trai tôi học ngành y, vừa mới thi lên thạc sỹ.” Giọng điệu của Triệu Nhất Mai có vẻ kiêu ngạo, tự hào của người làm chị.

“Ồ, trường đại học nào vậy?”

“Trường Đại học Y Hải Dương.” Triệu Nhất Mai nói xong vội tiếp lời, “có nói anh cũng không biết.”

Phan Minh Duy cười ngượng, anh không biết thật, nhưng anh đoán đó là một trường đại học nổi tiếng. Anh cảm thấy tâm trạng Triệu Nhất Mai hôm nay rất tốt, nói nhiều hơn chứ không giống như cuộc đàm thoại nhạt nhẽo tối qua, giọng điệu mang đậm tính chất công việc, dứt khoát lanh lợi, chẳng nói thừa câu chữ nào.

Mặc dù hai người họ không ở cùng trong một bộ phận nhưng Triệu Nhất Mai chỉ là một kỹ sư, so với một Tổng Giám sát như anh thì sự chênh lệch không chỉ là một – hai cấp, nhưng từ lúc xuống xe tới khi làm thủ tục lên máy bay thì anh đều là người xách hành lý của hai người, chuyển lên chuyển xuống, còn Triệu Nhất Mai thì đứng ở bên một cách rất thản nhiên, không hề có ý muốn động tay, dáng điệu hoàn toàn giống với những cô gái quen được người khác phục tùng. Phan Minh Duy cũng không để bụng, ngược lại anh thấy vui vì có cơ hội để thể hiện phong độ ga lăng của mình trước mặt người đẹp.