Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 1 - Phần 1
Đêm khuya. Trời tối đen như mực. Bên tai văng vẳng một âm thanh quen thuộc đang kêu gọi, nhưng lại không thể nghe rõ đó là tiếng gì.
Triệu Nhất Mai cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng khiến mình như nghẹt thở. Tim vẫn đập thình thịch. Cô vươn tay bật chiếc đèn ở đầu giường, mới hơn 6 giờ sáng. Triệu Nhất Mai tắt đèn rồi lại thu mình vào trong chiếc chăn ấm áp, nhắm mắt lại, đầu óc vẫn cảm thấy váng vất.
Buổi sớm mùa đông, phía trong chiếc rèm cửa dày lại chìm vào bóng tối, chỉ có những con số của chiếc đồng hồ điện tử phát ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt: 6h 10’ ngày 13 tháng 1.
Trời sáng.
Lại là một ngày bận rộn như thường lệ. Sắp tới giờ trưa, Triệu Nhất Mai cuối cùng cũng có thể ngồi dậy được và thở dài, vừa mới định với lấy chiếc cốc thì điện thoại reo lên.
“A lô… được… trên mặt bàn của em, phía bên phải của máy tính… Ừ, chị sẽ lấy cho.” Triệu Nhất Mai thức dậy, vội vàng đi qua tìm tài liệu rồi vội vàng lao ra khỏi cửa. Bỗng nhiên cô giật mình, dường như tim ngừng đập.
Triệu Nhất Mai dừng bước, sững sờ trong giây lát rồi quay lại phía trước bàn. Chắc lúc tìm tài liệu cô đã vô tình chạm tay vào con chuột, màn hình chờ lúc trước vụt tắt, trước mắt cô lúc này là một trang tin tức, dòng chữ lớn màu đen hiện lên rất nổi bật: “Haiti xảy ra trận động đất mạnh 7 độ Richter.”
Haiti … Thủ đô Po-tô Pranh-xơ… Triệu Nhất Mai lao đến phía trước màn hình, tay run run mở trang web đó ra: ”... Phủ Tổng thống Haiti và công trình xây dựng của Tổng bộ Lực lượng Gìn giữ Hòa bình Liên hợp quốc của Trung Quốc tại Haiti bị tàn phá nghiêm trọng, mạng lưới giao thông và thông tin liên lạc bị gián đoạn, sân bay Haiti phải đóng cửa...”
Đầu óc Nhất Mai trống rỗng, tưởng như không thể thở được, đất dưới chân như đang quay cuồng... chao đảo, nỗi khiếp sợ trong giấc mơ khiến cô nghẹt thở lại ùa đến...
Buổi sáng tháng ba, toàn thành phố bị bao bọc bởi lớp sương lạnh mỏng, các dòng xe đã tập hợp như dòng chảy không ngừng. Triệu Nhất Mai lái xe ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm, mở đèn xin nhan rẽ sang phải, vừa mới rẽ lên đường lớn, đột nhiên qua gương chiếu hậu thoáng thấy một dáng người vạm vỡ đang vẫy tay chạy theo, cô vội vàng dừng xe lại.
“Chị Nhất Mai!” Người vừa chạy tới thở hổn hển, là một thanh niên trẻ trung với khuôn mặt vừa đen vừa đỏ, nụ cười tràn đầy đôn hậu.
“Tiểu Vương à?” Triệu Nhất Mai vội vàng kéo phanh xe, mở cửa bước xuống, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “sao may quá vậy! Em đến đây... công tác phải không?”
Không ạ, em đi thăm người thân. Nhà em ở Hải Diêm, phải chuyển xe từ đây đi.” Tiểu Vương vừa nói vừa nâng cái túi đồ to đùng lên, “đây là đồ của Tiểu Quý nhờ em chuyển cho chị.”
Triệu Nhất Mai đón lấy xem, hóa ra là đặc sản của Quảng Tây – mít sấy, cô cười nói: “Tiểu Quý thật có lòng quá, em về cho chị gửi lời cảm ơn cô ấy nhé! Mà cảm ơn cả em nữa, còn phải đến tận đây để đưa cho chị. Đúng rồi, sao em không gọi điện thoại mà lại đứng ngoài này chờ? Nhỡ chị không nhìn thấy mà đi qua thì có phải mất công không?”
Tiểu Vương ngại ngùng cười: “Vâng, cũng may là anh Tần Dương có nói là chị đi xe Land Rover, nếu không thì đã không gặp chị thật.”
“Ồ, anh ấy nói à?” Triệu Nhất Mai trợn tròn mắt nhìn Tiểu Vương rồi hỏi han qua loa: “Anh Tần Dương của các em... không có gì gửi cho chị à?”
“Anh ấy nói là chị ở thành phố nên chẳng thiếu gì cả!” Tiểu Vương nhanh nhẹn trả lời.
Triệu Nhất Mai bĩu môi, không đáp lại rồi nói tiếp: “Lên xe đi, để chị đưa em ra bến.”
“Không cần đâu ạ, em muốn chờ thêm lát nữa rồi vào cửa hàng mua ít đồ về nhà.” Tiểu Vương nói xong chăm chú nhìn vào chiếc xe của Triệu Nhất Mai, khen gợi, “chiếc xe của chị trông oách quá!”
Triệu Nhất Mai cười không đáp, cô lên lại xe: “Vậy thôi, chị không tiễn nữa nhé. Nơi đây đông người, em phải cẩn thận đấy.”
“Vâng, chị yên tâm ạ.” Tiểu Vương gật đầu, nói tiếp, “chờ lúc em quay lại sẽ đem cho chị bánh hạt thông ở Hải Diêm nhé. Anh Tần Dương nói là từ nhỏ chị đã thích ăn thứ đó rồi.” Nói xong vẫy tay chào Nhất Mai rồi quay lưng đi.
Triệu Nhất Mai đóng cửa xe lại, nhìn theo ngã rẽ mà cái bóng dáng mặc bộ đồ màu xanh ô liu vừa rẽ vào, xong rồi mới lái xe đi. Hóa ra anh ấy vẫn còn nhớ rằng cô thích ăn bánh hạt thông. Nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt Triệu Nhất Mai, mãi tới khi phía trước đoàn xe dài đang phải dừng lại, đèn phanh xe sáng lên thì cô mới lấy lại tinh thần.
Ở thành phố này dường như chẳng có hôm nào là không sửa đường, hôm qua đường còn rộng thênh thang, đi lại rất thuận tiện, qua một đêm đã xuất hiện rào chắn ở giữa đường, trên biển cảnh báo có mấy chữ lớn rất nổi bật “Xử lý nước thải”, xem ra lại chuẩn bị tắc đường ít nhất là nửa tháng tại con đường này rồi. Vừa mới ra khỏi cửa đã kẹt xe, đặc biệt là sáng nay có cuộc họp rất quan trọng, đối với Triệu Nhất Mai – Người rất coi trọng thời gian đặc biệt là coi thời gian như mạng sống của mình mà nói thì không còn gì bi thảm hơn nữa. Nhưng nếu những ngày thường mà bị kẹt xe thì cô sẽ rất bực tức, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng đèn báo hiệu của phanh xe cũng tắt đi, Triệu Nhất Mai tiếp tục cho xe đi lên, khó khăn nhích lên từng mét. Đến cổng công ty cũng đã gần 9 giờ, chỗ cổng vào bãi đỗ xe có biển “Hết chỗ để xe.” Chẳng còn cách nào khác, cái mảnh đất quỷ tha ma bắt tấc đất tấc vàng này! Triệu Nhất Mai lượn một vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống ở gần bãi dừng xe.
Xuống xe, Triệu Nhất Mai mới thấy rằng hôm nay đi giày cao gót và mặc váy kiểu bút chì này thật là sai lầm, mới đi chưa được 200m thì chiếc giày cao gót đã làm gót chân cô đau nhức. Từ trước tới giờ cô ghét nhất là kiểu ăn mặc thế này, đặc biệt là đi giày cao gót, chỉ là vì người lãnh đạo trực tiếp của cô - Vương Kiến Dân nói rằng cuộc họp hôm nay rất quan trọng, phải ăn mặc nghiêm chỉnh một chút thì cô mới mặc. Nhưng thực ra mà nói chỉ có đôi giày mới tinh cô đang đi mới phù hợp nhất với kiểu ăn mặc này.
Triệu Nhất Mai đưa tay nhìn đồng hồ, nghiến răng rồi vội vội vàng vàng đi về phía tòa nhà công ty. Trong lòng vừa chửi thầm “tên Tặc Dân Vương”, lại vừa bị chiếc váy bó sát ấy khiến bước đi của cô giống như thục nữ, thang máy vô tình từ từ khép lại trước mặt cô.
“Trời!” Triệu Nhất Mai không kìm nổi kêu lên. Chưa dứt lời cửa thang máy lại mở ra một cách thần kỳ, từ “trời” cô vừa thốt lên cứ như câu thần chú “Vừng ơi mở ra” vậy !
Thang máy đã đầy người, chàng thanh niên mặc vest, đeo kính đứng bên cạnh thang máy nhấn nút đóng cửa lại. Triệu Nhất Mai vừa nói lời “cảm ơn” vừa len vào trong.
“Tít” - Tiếng kêu báo thang máy quá tải vang lên. Triệu Nhất Mai chửi thầm một tiếng rồi nhanh chóng giơ tay lên nhìn giờ, không còn thời gian nữa rồi! Cô cố gắng len vào trong, hy vọng cách xa cửa thang máy một chút thì thang máy có thể đi lên được.
“Tít” - Tiếng kêu vẫn vang lên. Triệu Nhất Mai không thèm quay đầu lại cũng đã thấy những đôi mắt trong thang máy nhìn xoáy vào mình như những mũi dao. Đang chuẩn bị bỏ cuộc bước ra ngoài thì người trẻ tuổi đứng bên cạnh đẩy cô một cái, bóng người lướt qua rồi chen ra ngoài.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, nhìn thấy chàng thanh niên đeo kính vừa cười với mình, Triệu Nhất Mai vẫn giữ nét mặt thờ ơ, quên cả lời cảm ơn. Trong đầu bỗng nghĩ, mình rõ ràng không quen chàng thanh niên đó mà trước kia cũng chưa từng gặp. Chẳng nhẽ hôm nay lại gặp Lôi Phong sống hay sao? Trước mắt Triệu Nhất Mai hiện ra hình ảnh của Lôi Phong đầu đội mũ lông, vai vác cây thương, so với chàng thanh niên mặc bộ vest vừa cười với cô lúc nãy làm sao có thể giống được, nghĩ vậy cô bỗng mỉm cười, quên đi cả cái chân đau.