Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 1 - Phần 4

08/10/2019 02:46 551

Triệu Nhất Mai lườm anh ta một cái, gắng kìm mấy từ “ngoại quốc dởm” ở trong lòng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ coi thường.

Khi máy bay bay ở độ cao ổn định, Phan Minh Duy tranh thủ thời gian mở chiếc laptop ra xem lại tài liệu, chuẩn bị diễn thuyết cho ngày mai, anh quay ra nói với Triệu Nhất Mai: “Còn một số chi tiết cần phải bổ sung.”

“Sáng nay chẳng phải tôi đã gửi tài liệu cho anh rồi mà?”

“Bản cô gửi là bằng tiếng Trung.”

“Tiếng Trung thì có vấn đề gì sao?” Triệu Nhất Mai thắc mắc.

“Xin lỗi, tôi đọc tiếng Trung không được hiểu cho lắm.” Phan Minh Duy thản nhiên đáp.

Triệu Nhất Mai lườm anh ta một cái, gắng kìm mấy từ “ngoại quốc dởm” ở trong lòng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ coi thường.

Phan Minh Duy cũng cảm nhận được, vội giải thích: “Ồ, tôi không rành lắm về chữ phồn thể.”

“Khác nhau nhiều thế sao?” Triệu Nhất Mai vừa lấy laptop của mình ra, vừa nói, “ngay từ thời trung học tôi đã xem “Bích huyết kiếm” bằng chữ phồn thể trình bày kiểu hàng dọc rồi, chỗ nào mơ hồ thì đoán mò cũng được mà.”

“Cái này... từ chữ phồn thể sang chữ giản thể khác nhau. Cô có thể khó mà lý giải được, hơn nữa đây đều là các chỉ tiêu và thuật ngữ kỹ thuật của sản phẩm, không thể đoán mò được.” Phan Minh Duy kiên nhẫn giải thích.

“Thôi được rồi, anh cần số liệu gì?” Triệu Nhất Mai thở dài, nghĩ thầm chắc là lãnh đạo cấp cao đầu óc có vấn đề rồi, sao có thể phái một người không thích hợp như vậy chứ.

Hai người họ tập trung cùng nhau sửa tài liệu diễn thuyết, Triệu Nhất Mai nhanh chóng thấy cách nghĩ vừa nãy của mình bị lung lay. Cô phát hiện ra rằng Phan Minh Duy rất thông thuộc đối với lĩnh vực kỹ thuật này, hơn nữa những thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu đó cô chỉ cần nói qua mà không cần giải thích thêm thì Phan Minh Duy đã đánh ra được chuỗi các thuật ngữ tiếng Anh tương ứng rồi.

Triệu Nhất Mai nhìn anh đang lướt nhanh mười ngón tay trên bàn phím, tốc độ nhanh chóng mặt, nghĩ ngợi miên man, cuối cùng cô lên tiếng: “Ngày mai đến tham gia buổi diễn thuyết, có thể sẽ có người không hiểu tiếng Anh, tại sao anh không để nhóm Tony làm một bản bằng tiếng Trung?”

Phan Minh Duy không ngẩng đầu lên vẫn chăm chú vào gõ bàn phím, đáp: “Đây là vấn đề sách lược, như này gọi là hợp với điều người ta thích. Chúng ta không giới thiệu thiết bị sản xuất trong nước. Hơn nữa họ cũng sẽ phái chuyên gia đến tham gia, chúng ta phải thể hiện tố chất chuyên nghiệp...”

“Thảo nào mà anh còn đòi nói bằng tiếng Anh?”

“Đương nhiên rồi. Vì thế mà tôi mới mời cô đi theo để làm phiên dịch kỹ thuật và diễn thuyết về sản phẩm.”

“Vậy tại sao không tìm một người tóc vàng mắt xanh đến?” Triệu Nhất Mai lại thở dài, vẻ đầu hàng, nặng nề tựa lưng vào vai ghế.

Phan Minh Duy ngước đầu lên, quay lại nhìn Triệu Nhất Mai, ánh mắt và nụ cười thể hiện hiền từ: “Lần đầu cô làm về diễn thuyết giới thiệu sản phẩm đúng không? Có nhiều việc dần dần cô sẽ quen thôi.”

Tới Nam Ninh trời đã gần tối. Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm và nhân viên Bộ phận Kỹ thuật đến từ lúc sáng đã đặt và điều chỉnh xong thiết bị ở hội trường, họ phải làm việc suốt cả một buổi chiều nên cũng vừa về tới khách sạn, Triệu Nhất Mai và Phan Minh Duy vừa hay gặp họ ở đại sảnh của khách sạn.

Phan Minh Duy gợi ý lát nữa mọi người cùng đi ăn tối, nhưng Triệu Nhất Mai lại từ chối, cô nói rằng tối nay có việc riêng. Phan Minh Duy chần chừ một lúc vì anh nghĩ sau khi ăn tối xong sẽ cùng mọi người tổng duyệt lại kế hoạch cho buổi làm việc ngày mai, có vài việc cần phải thảo luận thêm.

Triệu Nhất Mai đoán được ý của anh, vội nói: “Yên tâm, bộ thiết bị đó tôi nhắm mắt cũng có thể vận hành được. Sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ.”

Đành vậy, Phan Minh Duy cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Trở về phòng, Phan Minh Duy xếp lại hành lý trong vali, anh đi đi lại lại bên cửa sổ theo thói quen, kéo rèm cửa và nhìn ra ngoài.

Khách sạn này không cao, phòng của Phan Minh Duy ở tầng 6, cửa sổ vừa hay nhìn chéo sang hành lang của khách sạn và con đường phía bên ngoài. Có hai chiếc taxi đỗ bên đường, một là chiếc xe cho thuê, lúc này có một chiếc xe việt dã màu trắng đang bật đèn xin nhan sang phải rồi rẽ vào, dừng lại ở phía trước.

Phan Minh Duy đang định kéo rèm cửa lại thì bỗng thấy một bóng người quen thuộc lướt qua, đó là Triệu Nhất Mai, cô ấy mặc một bộ quần áo rất thoải mái, đi ra khỏi hành lang khách sạn, bước nhẹ và nhanh về phía chiếc xe ở bên đường, đi qua hai chiếc taxi và đi thẳng về phía trước. Cô mở cửa trước bên phải của chiếc xe việt dã và ngồi ở vị trí lái phụ. Chiếc xe nhanh chóng lao đi để lại bụi mù phía sau.

Sáng hôm sau, mọi người dậy rất sớm, họ lần lượt tới phòng ăn của khách sạn để ăn sáng, nhưng chẳng thấy Triệu Nhất Mai đâu.

Tony ở Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm nói: “Cái cô Mai này, làm gì vậy, không biết tối qua biến đi đâu mất mà bây giờ là mấy giờ rồi còn không thấy bóng dáng đâu. Tiểu Lưu, gọi điện cho cô ấy xem, cẩn thận kẻo lại làm lỡ mất việc chính.”

Tiểu Lưu ở Bộ phận Kỹ thuật nói: “Không cần đâu, chị ấy làm việc rất có chừng mực, hơn nữa từ trước tới giờ đều rất đúng giờ, không khéo chị ấy đang đợi chúng ta ở phía dưới rồi.”

Mọi người lần lượt đi xuống đại sảnh, quả nhiên Triệu Nhất Mai đã đứng ở dưới đó. Cô đi đôi giày đế thấp mũi tròn, mặc chiếc váy dài rộng rủ thẳng xuống, chiếc áo sơ mi kiểu cách trẻ trung nhưng không kém phần đứng đắn, cúc được cài tới chiếc trên cùng ở sát cổ, mái tóc dài được tết một cách ngay ngắn phía sau, lộ rõ khí chất già dặn. Ngoài đôi bông tai nhỏ ra thì không có bất kỳ đồ trang sức nào khác. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhành mà tinh tế, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy hai mắt hơi sưng.

Triệu Nhất Mai cười nhạt chào mọi người, chỉ nói một câu chào hỏi “chào buổi sáng.” Xong rồi cô cũng không nói gì thêm, đi cùng mọi người lên xe.

Cả ngày hôm đó, khuôn mặt Triệu Nhất Mai chỉ có duy nhất nụ cười nhạt nhẽo, cô làm phiên dịch với ngữ khí chuyên nghiệp, trình bày các thao tác sản phẩm một cách thuần thục và nhẫn nại giải đáp tất cả các thắc mắc mà mọi người đưa ra, cô luôn giữ thái độ vừa phải có chừng mực, không lạnh lùng mà cũng không quá vồ vập.

Phan Minh Duy cảm thấy cô gái thẳng thắn cởi mở, lanh lợi tối qua và cô gái trước mặt dường như không phải là một người.

Tới tận bữa cơm tối, khi không có người ngoài, Triệu Nhất Mai mới thôi mỉm cười, lại giữ thái độ bình thản, lạnh lùng với mọi người. Những người khác dường như đều hiểu được tính cách của cô và cũng thấy hôm nay tâm trạng cô không tốt nên đều sợ đụng phải tổ kiến lửa, không dám nói gì với cô. Một vài người khơi chuyện rồi bàn tán sôi nổi, chỉ có người mới đến là Âu Dương, người không biết thì không sợ, anh ta nghĩ rằng đây là cơ hội tốt nên vội vàng bắt chuyện với người đẹp. Kết quả là mới hỏi qua đáp lại vài câu mà đã bị chẹn họng, anh ta lúng túng tiếp tục ăn cơm.

Phan Minh Duy vẫn giữ thái độ bàng quang, thầm lắc đầu. Đàn ông dường như đều có tâm lý hư vinh, thích tìm người con gái yếu thế hơn mình: Về chiều cao, thể lực, tài năng... Nếu tướng mạo không thật giống như mong muốn thì nhất định phải hiền thục lương thiện, dịu dàng như nước; nếu tướng mạo đẹp như hoa thì nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, như con cún đi theo người. Người như Triệu Nhất Mai thì không biết phải người đàn ông như thế nào mới có thể chinh phục được.

Vài ngày sau đó dường như Triệu Nhất Mai dần trở lại bình thường, bắt đầu cười nói với mọi người, đặc biệt là thích trêu đùa tên tiểu tử ngốc Âu Dương. Bữa cơm tối vì có cô gái lanh lợi hoạt bát trêu đùa mà không khí càng thêm náo nhiệt.

Nhưng Phan Minh Duy thì luôn cảm thấy trong ánh mắt sáng long lanh của Triệu Nhất Mai dường như ẩn chứa nỗi buồn sâu sa.