Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 2 - Phần 3

28/10/2019 15:54 182

Kỳ học mới bắt đầu, Đào Quân và Tần Dương không thấy đi cùng nhau nữa, dường như chưa từng xảy ra sự việc gì vào buổi tối liên hoan đó.

Cả mùa hè năm đó, Triệu Nhất Mai và các bạn học của mình dành phần lớn thời gian để chơi  và xả hơi hết sức nhiệt tình, họ đi dạo phố, mua hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác... cho dù thế nào chăng nữa thì cái cảm giác trống rỗng trong lòng vẫn cứ đeo đuổi theo cô.

Kỳ học mới bắt đầu, Đào Quân và Tần Dương không thấy đi cùng nhau nữa, dường như chưa từng xảy ra sự việc gì vào buổi tối liên hoan đó. Đào Quân không giải thích gì, Triệu Nhất Mai cũng không hỏi. Hỏi thì thế nào chứ? Buổi khiêu vũ tối hôm đó thực ra là ngày tốt để tuyên bố với mọi người rằng đôi “kim đồng ngọc nữ” đã thực sự chia tay.

Dần dần lại có rất nhiều các nam sinh khác gửi thử cho cô, gọi điện thoại cho cô, hẹn cô đi chơi. Nhưng cô vẫn cảm thấy tâm trạng mình sa sút nên không đáp lại.

Trong đó có Hội trưởng Hội Văn nghệ mới của trường là Phù Đào là theo đuổi cô nhiều nhất, phải nói là kiên nhẫn nhất. Phù Đào là một nam sinh tướng mạo đẹp trai, thành tích học tập xuất sắc, đa tài đa nghệ, học trước Triệu Nhất Mai một khóa. Phù Đào cũng nổi tiếng trong trường bởi cái thành tích đào hoa, gần như là mỗi học kỳ lại có một bạn gái mới. Nhưng có một điểm anh ta làm rất tốt đó là những người bạn gái từng chia tay với anh ta sau này đều trở thành bạn của anh ta chứ chẳng có ai trở thành kẻ thù.

Triệu Nhất Mai lại càng không để ý đến anh ta, anh ta càng cố gắng, anh ta thường đeo bám cô ngay cả ở phòng học và cổng ký túc, gần như ngày nào anh ta cũng đến đài phát thanh của trường để chọn bài hát, thậm chí ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm cô.

Triệu Nhất Mai bị anh ta theo đuổi đến nỗi cảm thấy khó chịu, cô đành nói: “Em không có tình cảm gì với anh hết.”

“Tình cảm có thể nuôi dưỡng, em không thử thì làm sao biết được?” Phù Đào lý luận.

Triệu Nhất Mai bị theo đến nỗi không còn cách nào khác đành phải nói thẳng: “Thực ra anh rất tốt, chỉ là trái tim của em không thể giành cho ai được nữa.”

Phù Đào nhìn chằm chằm vào cô, thần sắc tỏ vẻ đã hiểu chuyện, anh ta không nói gì thêm và quay người bước đi.

Hai ngày sau đó không thấy Phù Đào xuất hiện. Đúng lúc Triệu Nhất Mai cho rằng anh ta đã thấy khó mà bỏ cuộc thì Phù Đào lại gọi điện thoại đến hẹn cô đi ăn cơm.

Triệu Nhất Mai muốn từ chối, nhưng Phù Đào kiên trì giải thích rằng chỉ đi ăn một bữa cơm thôi không có ý gì khác, xong rồi anh ta còn kể ra tên một vài người có quan hệ rất tốt với cô. Triệu Nhất Mai nghĩ nếu mình lại từ chối nữa thì lại là kẻ quá kiêu căng, cuối cùng cô đành đồng ý.

Đến nơi, cô thấy xung quanh bàn ăn có rất nhiều người, chỉ thiếu cô, quả nhiên đều là những người bình thường rất nhiệt tình với người khác, chỉ có điều, Tần Dương cũng có mặt.

Triệu Nhất Mai ngồi xuống như không có chuyện gì, cô cười nói chào hỏi mọi người. Không khí bữa ăn lúc đầu vui, mọi người vừa ăn vừa cười nói. Dần dần Phù Đào bắt đầu kiếm cớ kích Tần Dương để anh uống say.

Tài ăn nói của Tần Dương đâu phải là đối thủ của Phù Đào, cuối cùng anh đành không nói gì mà phải nhấc ly rượu lên và bắt đầu chúc rượu.

Hết một vòng nhưng Tần Dương không uống với Triệu Nhất Mai, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô, dường như cô không tồn tại; hết vòng thứ hai khuôn mặt Tần Dương không biến sắc mà khuôn mặt Triệu Nhất Mai lại biến sắc, cô cầm chai rượu lên, rót đầy ly và mời Tần Dương: “Nào, tôi xin cạn trước!”

Các nữ sinh bên cạnh biết rằng từ trước tới giờ cô không biết uống rượu nên đưa tay kéo cô nhưng lại bị cô hất ra. Ngửa cô lên và uống rượu ừng ực, sau đó “bịch” một tiếng, cô đặt mạnh ly rượu xuống bàn và nhìn thẳng vào Tần Dương.

Tần Dương nhìn cô cười mỉm, vẫn không nói gì, anh từ từ uống hết ly rượu trong tay. Uống hết anh giơ giơ ly rượu không lên rồi lại rót đầy một lý khác, tiếp tục mời người tiếp theo uống.

Ánh mắt của Triệu Nhất Mai như có lửa, cô lại lấy chai rượu nhưng bị hai nữ sinh khác giằng lấy, họ vừa kéo vừa lôi cô ra khỏi phòng ăn.

Ra bên ngoài hứng cơn gió lạnh, Triệu Nhất Mai tỉnh táo ra một chút, cô vào nhà vệ sinh đi vài vòng, khi ra cô nói: “Đi thôi, chúng ta quay vào thôi, mình vẫn chưa ăn no.” Hai người bạn thấy cô có vẻ không sao nên đành đi cùng cô quay trở vào.

Chỉ ra khỏi đó có một lúc mà lúc quay lại thế cục trên bàn đã thay đổi nhiều, giờ chỉ có Tần Dương và Phù Đào chúc rượu nhau, những người khác thì ngồi bên cạnh ngớ người ra nhìn.

Triệu Nhất Mai trở về chỗ ngồi, khuôn mặt lạnh tanh, cô không thèm nhìn Phù Đào và Tần Dương, cắm cúi ăn.

Mặc dù tửu lượng của Tần Dương tốt nhưng cuối cùng vì uống nhiều hơn hai vòng rượu nên qua một hồi anh không chịu được phải chạy ra ngoài nôn. Nôn xong anh quay lại không nói không mà lại tiếp tục uống với Phù Đào. Những người xung quanh bắt đầu ngồi không yên, sợ rằng nếu uống tiếp sẽ sinh chuyện, nên người thì kéo, người thì khuyên nhưng hai người họ giống như hai con gà trống đang đấu nhau, hết ly này đến ly khác, hơn nữa rõ ràng uống quá nhiều rồi, rượu đã ngấm rồi nên ai kéo ai lôi cũng mặc.

“Được, tôi uống cùng các anh!” Bỗng Triệu Nhất Mai đứng lên, cầm lấy chai bia, dùng lực gõ vào cạnh bàn, nắp chai bị gõ vỡ ra, bia trong chai tràn ra.

Tần Dương quay đầu lại nhìn Triệu Nhất Mai, ánh mắt đỏ ngầu. Đột nhiên anh đặt ly bia xuống, đi qua kéo tay Triệu Nhất Mai rồi lôi ra ngoài.

Cánh tay Triệu Nhất Mai bị kéo đến đau đớn, cô kêu to: “Anh làm gì vậy?”

Tần Dương không nói gì, đưa tay ra bám lấy vai của Triệu Nhất Mai, trọng lượng nửa thân trên của anh dồn hết lên người cô. Hai người họ loạng choạng đi về phía trước, chẳng ai nói câu gì. Vô tình họ đi vào sân vận động, đèn đường chỉ còn lại hai, ba chiếc chiếu ánh sáng lờ mờ. Bỗng Tần Dương dừng bước rồi kéo Triệu Nhất Mai vào ngực mình. Triệu Nhất Mai không kịp phản ứng thì đôi môi của Tần Dương đã áp xuống. Môi anh nồng nặc mùi bia rượu, Triệu Nhất Mai gắng sức đẩy anh ra, nhưng càng đẩy anh càng dùng lực mạnh hơn.

Bỗng Triệu Nhất Mai loạng choạng lùi lại phía sau, hóa ra Tần Dương đã buông tay ra. Ánh trăng lấp sau đám mây, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt Tần Dương nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Hừ, đây chẳng phải điều em thích hay sao? Sao, giờ thì ghét rồi chứ?”

Triệu Nhất Mai nhìn Tần Dương, cảm giác lồng ngực mình đau đớn, không thể chịu được nữa cô nói to: “Tần Dương, rút cuộc em đã làm sai chuyện gì, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?!”

“Em không biết sao?” Tần Dương bám mạnh vào hai vai của Triệu Nhất Mai, đè cô vào bức tường bao phía sau lưng. Ánh đèn vàng mờ tối xuyên qua bóng cây đang lắc lư phản chiếu trên khuôn mặt anh, cái vẻ nửa đắc ý nửa thất vọng “Em? Em không biết ư? Em còn dám nói không biết?!”

Trái tim Triệu Nhất Mai như trùng xuống, rơi thẳng xuống đáy hồ lạnh ngắt. Tần Dương dữ dằn nhìn cô, bỗng nhiên cúi đầu xuống, hôn cô một cách điên cuồng, một tay giữ chặt lấy cô, một tay vội vàng cởi áo cô...

Lần này Triệu Nhất Mai không giãy ra nữa, cô ngửa môi lên, nhắm mắt lại. Tần Dương, anh cần gì em sẽ cho anh hết, anh hãy lấy đi, anh hãy lấy hết đi! Thấy môi nhói đau, Triệu Nhất Mai thấy vị tanh mặn của máu, tiếp đó là bị đẩy ra, lưng va vào tường đau đớn. Cô mở mắt thì đã thấy Tần Dương quay người, chạy nhanh đi không thèm quay đầu lại. Cơ thể Triệu Nhất Mai trượt xuống dọc theo bức tường, cuối cùng co lại, cô kêu khóc thảm thiết

Ngày hôm sau, Triệu Nhất Mai chủ động đến thăm Phù Đào bị say từ tối qua. Tối hôm đó Phù Đào nắm tay Triệu Nhất Mai với vẻ của người chiến thắng, cao ngạo xuất hiện ở nhà ăn và thư viện…

Thực ra Phù Đào cũng là một chàng trai tốt, tinh tế, rất coi trọng sở thích của người khác, lại rất biết cách làm cho bạn gái vui. Chẳng mấy chốc hai người họ đã trở nên rất hòa hợp. Chỉ có điều Triệu Nhất Mai luôn luôn từ chối Phù Đào hôn môi cô và chạm vào ngực cô. Còn về những vấn đề khác thì Triệu Nhất Mai không hề phòng ngự, vừa như từ chối vừa như đồng ý để bàn tay Phù Đào mơn man khắp người mình.

Nụ hôn của Phù Đào xao động áp vào vành tai và cổ, rồi cứ thế trượt xuống dưới…Giây phút cuối cùng, Triệu Nhất Mai nhắm mắt lại, nhưng dường như trông thấy trên đầu những bông hoa anh đào đang rơi lả tả…

Một nỗi đau xé da xé thịt. Trái tim của Triệu Nhất Mai cũng tan vỡ theo. Đó là lần đầu tiên của cô.

Sau sự việc đó Phù Đào vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi cô: “Từ đầu em và Tần Dương đã yêu nhau như vậy, anh cứ nghĩ là…”

Đúng vậy, ngay từ đầu cô và Tần Dương đã rất yêu nhau… Triệu Nhất Mai cảm thấy ân hận vô cùng, tại sao lúc đó cô không trao hết cho anh? Tần Dương chỉ hôn cô, vuốt ve sau lưng cô, thậm chí ngay cả ngực cô anh cũng chưa chạm vào.

Kỳ học sau của năm thứ hai đại học, Triệu Nhất Mai và Phù Đào chia tay nhau một cách nhẹ nhàng. Đó là do Triệu Nhất Mai chủ động nói lời chia tay. Chẳng vì gì cả, chỉ là cô không có cảm giác, không muốn tiếp tục mối tình với Phù Đào nữa

Khi chia tay Phù Đào nói: “Mai Mai, anh thực sự rất thích em, không phải anh muốn bỡn cợt em, em hãy nghĩ lại đi? Hơn nữa anh còn là “lần đầu tiên” của em cơ mà.”

Triệu Nhất mai lườm anh ta: “Em cũng là “lần đầu tiên” của anh còn gì? Người con gái lần đầu tiên nói lời chia tay anh.”

Từ đó về sau, Triệu Nhất Mai cũng có thêm vài mối tình nữa, nhưng tất cả đều chấm dứt không rõ nguyên nhân. Hơn nữa Triệu Nhất Mai luôn luôn không để cho họ hôn vào môi cô. Ban đầu cô cũng từng thử, nhưng cô bỗng cảm thấy buồn nôn - Dường như môi của cô đã bị nụ hôn của Tần Dương dán niêm phong rồi.

Người bạn trai trước khi chia tay với Triệu Nhất Mai nói rằng cô rất “vô cảm”, Triệu Nhất Mai nghĩ cũng đúng thật, khi đặt bàn tay lên, sao nó giống như tự mình sờ chính mình, chẳng có chút kích động gì cả? Xem ra đúng là “vô cảm” thật.

Cô cũng từng nghĩ rằng nếu là với Tần Dương thì sẽ có cảm giác ra sao? Chỉ cần nghĩ tới một lần là Triệu Nhất Mai cũng không dám tưởng tượng nữa. Tất cả những gì có giữa cô và Tần Dương đã được định sẵn vào cuối mùa hè đó rồi.

Cuối cùng Tần Dương cũng không trở về quê nhà vì mẹ của anh đã qua đời.

Kỳ nghỉ đông năm mà Tần Dương chuẩn bị tốt nghiệp thì Triệu Nhất Mai mới biết, Triệu Đông Thăng - Cha dượng của Triệu Nhất Mai, là cha đẻ của Tần Dương vài tháng trước đã đón mẹ của Tần Dương đến Bắc Kinh chữa trị.

Lúc này Triệu Đông Thăng đã không còn được như trước kia, ông đã thu xếp để đưa mẹ của Tần Dương đến bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh, nhưng đáng tiếc không thể cứu chữa được.

Trong bệnh viện đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất Triệu Nhất Mai thấy Tần Dương và Triệu Đông Thăng đứng cùng nhau sau mười mấy năm. Thực ra đem Triệu Hoa người em trai cùng cha khác mẹ và Tần Dương ra so sánh thì Tần Dương trông giống Triệu Đông Thăng hơn, đặc biệt là khuôn mặt, không bao giờ cười nói tùy tiện.

Triệu Đông Thăng cúi đầu đi ra từ phòng bệnh thì gặp Triệu Nhất Mai đang trốn ngoài cửa. Ông nhìn cô, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng ông chỉ lắc đầu than: “Mai Mai à, Mai Mai…”

Lúc đó bỗng nhiên Triệu Nhất Mai nghĩ, có lẽ chuyện của cô và Tần Dương khi còn ở trong trường bố đã biết từ lâu rồi. Nhưng có rất nhiều việc không hiểu từ đâu mà biết. Cũng giống như Triệu Nhất Mai từ đầu đến cuối cô vẫn không hiểu tại sao Tần Dương lại chọn đi tới vùng biên thùy Quảng Tây. Có lẽ là vì muốn rời xa cô, rời xa cha đẻ của anh, càng xa càng tốt chăng?