Không kết hôn liệu có chết? - Chương 1 - Phần 2

16/09/2019 11:08 430

Khi quan niệm hôn nhân gia đình đứng trước ngưỡng cửa giao thoa của nhiều nền văn hóa. Liệu có giữ được những giá trị cốt lõi hay sẽ thay đổi theo sự tây hóa của đại bộ phận giới trẻ.

Trong phòng bệnh, Lý phụ đang nằm trên giường, mắt khép hờ. Lý mẫu đang ngồi bên cạnh giường, còn Trịnh phụ, Trịnh mẫu đứng bên cạnh. Lý Cường đẩy cửa bước vào, rõ là vừa chạy đến. Khi anh bước vào còn nghe thấy hơi thở dốc. Anh nhanh chóng chạy đến bên giường bệnh, vừa thở vừa vội vàng hỏi:

“Mẹ, ba làm sao thế này?”

Lý mẫu vỗ vào chân, uốn éo đầu rồi miệng không ngừng than vãn: “Ôi, nói thế nào mới được đây!”

Văn Văn cũng đẩy cửa bước vào, thở gấp gáp rồi chạy ào đến.

Vẻ mặt cô rất kinh ngạc, “ba mẹ, không phải là…”

Ngoảnh đầu lại, thấy Lý Cường đang ở phòng bệnh, cô lập tức trừng mắt nhìn anh.

Trịnh mẫu tiến lên, nắm tay Lý mẫu rồi thở dài tương đối.

Trịnh phụ đến bên giường bệnh thở dài và nói: “Ông thông gia, ông làm sao vậy? Bọn trẻ tuy lớn lên thành người nhưng vẫn chưa thành gia lập nghiệp đâu. Ông không chống đỡ nổi thì sau này làm sao bế cháu được?”

Lý phụ hé mở mắt, dùng hết sức nói: “Bọn trẻ đều hiểu chuyện rồi. Công việc cũng làm rất chăm chỉ. Là do ông già này không chịu cố. Ôi, chỉ sợ không kịp chờ đến ngày hai đứa tính chuyện với nhau. Còn chuyện được bế cháu càng không nhắc tới được!”

Lý Cường vội vàng nói: “Ba, ba đừng nghĩ như vậy, hãy cố nghỉ ngơi thêm ít hôm, còn chuyện hôn nhân cũng không cần vội vàng đâu.”

Lý phụ than thở một tiếng rồi nhắm mắt lại, “Ôi… Ba cũng biết!”

Lý Cường càng vội vàng hơn, “Dạ vâng, năm sau tụi con sẽ kết hôn!”

“Năm sau sao?” Văn Văn vội vã, “nhưng con và anh ấy đã…” Cô nhìn Lý Cường, rồi không nói gì nữa.

Lý mẫu kéo tay Trịnh mẫu không rời, “cũng được đấy! Nghe nói năm sau là “song xuân niên”, cưới xin năm sau là may mắn lắm. Việc hỷ để đầu năm sau chúng ta bàn cũng được!”

“Song xuân niên?” Văn Văn như muốn nhảy lên, “mọi người đừng mê tín như vậy chứ! Cháu và Lý Cường đều bận lắm, để đến năm sau nữa được không ạ?”

Lý Cường chỉ lặng lẽ nhìn Văn Văn không nói gì.

Trịnh mẫu than vãn, “không được, năm sau nữa là “năm kim lâu”, không được tốt lành!”

Lý Cường khoát tay, “nhưng chẳng còn mấy tháng nữa là hết năm rồi! Đến đầu năm sau thì thời gian cũng chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa.”

Lý mẫu gật đầu, “đúng vậy, nhanh chóng tổ chức đầu năm sau thôi!”

Văn Văn càng vội vàng hơn, “nhưng con… Ôi, ba mẹ không biết chứ vội vàng như thế thì nhiều chuyện không chuẩn bị được đâu!”

Trịnh phụ an ủi xoa xoa Lý phụ, “được rồi, bên thông gia đừng giận nữa, con cái cũng có cái khó của nó.”

Lý phụ nhắm mắt không nói, than một tiếng đầy thất vọng. Trịnh mẫu thấy vậy, vẻ mặt không hờn giận, “còn kéo dài làm gì nữa? Hai con đã yêu nhau đến bảy năm trời! Cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Hay đợi bọn tôi vào quan tài rồi mới ung dung sống? Chê mấy ông bà già này chướng mắt phải không?”

Anh và cô nhìn nhau không nói gì. Họ mới vừa chia tay nhau nửa giờ trước, còn có thể nói gì? Lẽ nào nói thẳng với Lý phụ đang bệnh trọng là họ đã chia tay rồi?

Lý mẫu vội vàng nói: “Nhà thông gia đã nói vậy thì chúng tôi sẽ dọn về căn hộ mới để cải tạo thành phòng tân hôn. Bên nhà tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm công ty xây dựng.”

Văn Văn vẻ mặt đau khổ, nói: “Mẹ, không phải căn nhà đó dự định để cho người khác thuê hay sao?”

Trịnh mẫu trừng mắt nhìn cô, khiến cô không dám nói gì nữa.

Trịnh phụ nói phụ họa: “Vậy định như thế đi. Mai các con đi đăng ký, năm sau hai đứa kết hôn!”

Anh và cô đồng loạt hét lên: “Mai ạ?”

Trịnh phụ bĩu môi. Lý Cường vừa nhìn thấy Lý phụ đã khép hai mắt lại, vừa nói lầm bầm vừa thở dài.

Lý Cường hoảng quá, vội vàng gật đầu, “vâng vâng vâng, mai bọn con đi.”

Văn Văn vẻ mặt tủi thân, “mai là ngày ra sách mới rất quan trọng…” Nhìn thấy Lý mẫu và ba mẹ đang nhìn mình, nói được nửa câu cô đành nuốt xuống. Anh kéo tay cô, ra đến bên ngoài mới quay đầu lại nói: “Mai chúng ta hãy xin nghỉ phép để làm thôi.”

Cô vừa bước ra ngoài đã đẩy tay anh đi, khuôn mặt rất bất đắc dĩ.