Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 2 - Phần 1

28/10/2019 15:47 770

Triệu Nhất Mai đang gọi điện thoại. Thực ra ngày hôm nay, hễ rảnh lúc nào là cô lại gọi điện thoại, nhưng hình như đều không có ai nghe máy.

Vé máy bay lượt về là 4 giờ chiều. Vì có việc riêng nên hôm qua Tony đã bay thẳng từ Quế Lâm về. Cũng đã là thứ sáu nên Tiểu Lưu và Âu Dương thì chuẩn bị cùng nhau đi thăm thác nước Đắc Thiên Khoa Quốc, chủ nhật mới về. Chỉ còn Triệu Nhất Mai và Phan Minh Duy là phải ra sân bay.

“Vậy cũng tốt, đi cùng về cùng.” Phan Minh Duy nói xong nhưng không thấy Triệu Nhất Mai đáp lời.

Anh đã sớm nhận ra, hôm nay Triệu Nhất Mai như đang nghĩ ngợi mông lung điều gì. Nhưng chắc không phải tại anh vì sáng nay khi gặp Triệu Nhất Mai thái độ của cô vẫn rất tự nhiên, dường như tối qua không xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, tối qua rõ ràng không có chuyện gì xảy ra.

 Triệu Nhất Mai đang gọi điện thoại. Thực ra ngày hôm nay, hễ rảnh lúc nào là cô lại gọi điện thoại, nhưng hình như đều không có ai nghe máy. Mỗi một cuộc gọi thì sự bất an trong mắt cô lại tăng lên.

Triệu Nhất Mai tay cầm điện thoại nhìn một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Chà, tôi phải đổi vé máy bay, không về cùng anh nữa.”

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“À, không có chuyện gì, tôi có người thân ở Long Khẩu, giờ mới quyết định đi tới đó chơi, dù gì cũng đến cuối tuần rồi.”

Phan Minh Duy cũng không tiện hỏi nhiều, đi lên trước xách hành lý giúp Triệu Nhất Mai: “Vậy để tôi nói với lái xe đưa cô tới bến xe trước. Ở đây bắt taxi không tiện.”

Hai người họ ngồi lên xe, Phan Minh Duy nói với giọng lo lắng: “Long Khẩu là nơi biên giới đúng không? Cô đi một mình, cần phải cẩn thận.”

“Không sao, đến đó sẽ có người thân đón tôi.” Triệu Nhất Mai vừa nói vừa lôi ví tiền ra tìm cái gì đó, bỗng thấy ánh mắt Phan Minh Duy đang nhìn vào bức ảnh trong ví của cô, cô cười giơ nó lên và nói: “Anh xem, có cảnh sát bảo vệ tôi rồi, anh yên tâm đi!”

Trong bức ảnh có ba người đang đứng ở hành lang của “bờ Long Khẩu”, Triệu Nhất Mai đứng giữa, cô mặc chiếc váy dài đậm sắc dân tộc, nét mặt cười tươi như hoa; người đứng bên trái mặc cảnh phục trông rất trang nghiêm, trên vai đeo quân hàm một sao, cao lớn chững chạc, đường nét rõ ràng, khóe môi nở nụ cười kiên nghị, tuấn tú hơn người; đứng bên phải là một chàng trai mặc sắc phục, dáng người hơi gày nhưng rất thanh tú, nụ cười tuấn tú nhìn trông rất quen.

Phan Minh Duy chỉ vào người đứng bên phải trong bức ảnh, anh ngập ngừng hỏi: “Đây là em trai của cô ư?”

Triệu Nhất Mai gật đầu “vâng.”

“Ha ha, mặc sắc phục làm tôi suýt nữa không nhận ra.” Phan Minh Duy lại chỉ sang người đứng bên trái, “còn người này, là anh trai của cô?”

“Không.” Triệu Nhất Mai đáp lạnh lùng rồi lấy bức ảnh lại không nói gì thêm.

Chiếc xe khách đường dài lắc lư không ngừng, hành khách trong xe bị đung đưa đến mệt mỏi như muốn ngủ, phía ngoài là cảnh tượng dung nhan vốn có của vùng Tây Nam, ánh mặt trời chiếu xuống khiến phong cảnh càng đẹp hút hồn.

Triệu Nhất Mai lại gập điện thoại lại, sự bất an trong lòng lại tăng lên. Cô rút bức ảnh trong ví ra, nhìn trong giây lát, đầu ngón tay nhẹ lướt qua khuôn mặt thanh tú. Lật bức ảnh lại, phía sau còn dán một bức ảnh đen trắng.

Xung quanh bức ảnh là viền hoa được làm rất tinh xảo, được in nước bởi hiệu ảnh “Sao đỏ”. Trong bức ảnh có ba đứa trẻ đang đứng, đứa bé trai chạc 7, 8 tuổi đứng ở bên trái, nhìn rất kháu khỉnh, trên khuôn mặt lộ rõ sự quật cường và bướng bỉnh; đứa bé gái đứng giữa chừng 5, 6 tuổi, gầy yếu nhợt nhạt, đôi mắt to long lanh, nhìn rất đáng thương; cậu bé đứng bên phải thì béo tròn, vừa mới chạy ra đứng vì bị đứa bé gái kéo, điệu bộ rất đáng yêu.

Phía dưới ảnh còn in dòng chữ nhỏ: Triệu Dương, Triệu Mai, Triệu Hoa chụp kỷ niệm tết Quốc tế Thiếu nhi năm 1987.

Hồi tưởng, ký ức cũ bỗng dâng trào…

“Anh có muốn ăn kẹo không?” Cô bé nhẹ nhàng mở cửa phòng và đi tới bên giường, nó có vẻ lo lắng nhìn cậu bé đang nằm trên giường, thò tay ra, trong bàn tay nhỏ bé có vài viên kẹo cứng được bọc bằng giấy màu trong suốt.

Cậu bé liếc nhìn rồi hừ một tiếng, trở mình quay vào và nhắm mắt lại.

Cô bé ấp úng dường như muốn nói điều gì, nhưng bị người phụ nữ vừa bước vào kéo ra ngoài: “Mai Mai, đã nói với con rồi, anh con bị viêm tuyến nước bọt, con không được vào trong kẻo bị lây! Sao không nghe lời hả?”

Cô bé ấm ức bịu môi, nước mắt tràn ra: “Anh phải uống thuốc… đắng lắm... mẹ để con mang kẹo cho anh đi…”

Cô bé rón rén đi về phía cửa, ghé tai vào cửa, nhẹ nhàng lắng nghe tiếng cãi vã bên trong.

“Không được! Chẳng phải đã nói là tiền để chữa bệnh cho Mai Mai sao.”

“Mai Mai điều trị được Nhà nước đài thọ cùng với anh, không cần nhiều tiền vậy đâu.”

“Vậy cũng không được! Cô ta và Mai Mai không giống nhau, Mai Mai chỉ cần làm phẫu thuật một lần là khỏi, còn bệnh của cô ta thì tốn mất bao nhiêu tiền rồi, từ lúc bắt đầu cứ như là ném tiền vào cái động không đáy ấy, chi ra bao nhiêu cũng không đủ.”

“Cô ấy đã đi cùng anh nhiều năm vậy rồi, chịu không biết bao nhiêu khổ sở…”

“Chẳng phải chúng ta đã đón Dương Dương đến và cho đi học rồi sao, thế còn chưa đủ? Anh cũng chẳng suy tính gì cả, lương mỗi tháng của anh được bao nhiêu? Còn phải nuôi ba đứa trẻ và bố mẹ của anh nữa…”

Phặp! Chiếc thước gỗ bị đánh vào lòng bàn tay, cơ thể cậu bé run lên cầm cập nhưng lại không rút tay về, ngược lại nó ngẩng đầu lên, nói một cách ngoan cố: “Con không sai!”

Người đàn ông bị ánh mắt của cậu bé chọc cho càng thêm tức giận, chiếc thước lại vụt xuống: “Mày bắt nạt em, lại còn cãi à?!”

“Bố, lần này là do con bị ngã, bố đừng đánh anh.” Cô bé kéo áo người đàn ông năn nỉ, khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt vừa mới khóc.

Người đàn ông vung chiếc thước lên run run, cuối cùng vút vào trong không trung: “Hừ, mày xem lại bản thân mình đi!” Nói rồi đi nhanh ra ngoài, rầm một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại.

“Anh…” cô bé gọi cậu bé.

“Tao không phải là anh trai của mày, cái đồ tiểu thư, ốm yếu...”

“Em không phải là tiểu thư, không phải hay ốm yếu…”

“Đúng, mày đúng là thế!”

“Không phải…”

“Đúng, mày là tiểu thư, hay ốm yếu, cái đồ ăn bám! Mẹ của mày là cái đồ bỏ đi!”

“Không! Mẹ em không phải đồ bỏ đi!” Cô bé lớn tiếng phản bác lại.

“Mẹ mày đúng là đồ bỏ đi!” Cậu bé nhìn cô bé một cách dữ tợn: “Bà ta đã cướp mất bố của tao, đuổi mẹ tao đi, mẹ mày đúng là đồ bỏ đi! Còn mày nữa - Cái đồ ăn bám!”

“Không phải! Không phải!” Cô bé lớn tiếng kêu, giống như con mèo nhỏ đang tức giận.

“Tao bảo mày tự ăn năn cơ mà, lại còn cãi nhau nữa? Mày vẫn chưa no đòn hả!” Người đàn ông đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cãi nhau trong phòng bèn đẩy cửa bước vào, một tay nắm lấy cánh tay của cậu bé. Cậu bé ra sức vùng vẫy thoát ra, bỗng nhiên nó nắm lấy con dao gọt hoa quả, quay tay lại đâm qua.

Nhìn thấy máu chảy ra, cậu bé ngơ ngác, ném con dao xuống đánh keng một cái rồi vội vã lao đi.

Tài xế xe khách mở mấy đĩa nhạc nhưng toàn là những bản nhạc ồn ào. Triệu Nhất Mai say sưa nhìn cảnh sắc đang dần chuyển sang tối phía ngoài cửa kính.

Năm thứ nhất đại học, sau khi tập quân sự về, đó là vào thời điểm mùa thu sau lễ Quốc khánh, trong Đại hội Thể dục cấp trường cô gặp Tần Dương – Một nam sinh học năm thứ ba cao lớn, đẹp trai, vẻ mặt tươi tắn, hăm hở, đây cũng là người ghi kỷ lục chạy nhanh nhất ở cự ly 1500m cấp trường, tiền đạo trong đội tuyển bóng rổ, anh là thần tượng được rất nhiều các nữ sinh ngưỡng mộ.

Cô sớm đã biết anh ở trong trường này, hơn nữa cô còn biết anh bỏ họ của cha đẻ ra anh mà lấy họ của mẹ; anh cũng không ngờ rằng cái đứa tiểu thư, hay ốm vặt năm đó cũng đã đổi tên, hơn nữa lại còn thi vào cùng trường với anh. Anh càng không biết rằng những năm gần đây anh luôn nghĩ rằng có cậu mình cứu tế nhưng thực ra đó là tiền mà cha anh gửi - Người đã bị anh đâm cho một nhát dao, người đàn ông không gặp lại từ khi đó rút cuộc vẫn là người ruột thịt của anh, một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Cô không ngờ rằng, Tần Dương hiện nay hoàn toàn không phải là một cậu bé quật cường hay nổi nóng trong ký ức của cô năm đó. Đương nhiên cô cũng không còn là đứa bé gái gầy yếu, nhợt nhạt năm đó nữa, cô đã xinh đẹp và cao hơn rất nhiều. Giờ cô đang ngồi ở vị trí của người chủ trì, cái đầu kiêu ngạo như con nai con, cô nói vào micro, giọng nói dễ nghe, giống như chiếc chuông bạc vang khắp sân vận động.

“… Đang lao tới 100m cuối cùng, cố lên, cố lên!”  Triệu Nhất Mai hò hét trước micro. Khi Tần Dương chạy những bước dài mạnh mẽ, ngực thẳng chạm vào vạch đỏ ở điểm đích thì Triệu Nhất Mai kích động đứng lên, giống như có cái gì đó rất nặng va vào tim mình.

Một tháng sau, họ bắt đầu một mối tình ngọt ngào, họ được mọi người ca tụng là “kim đồng ngọc nữ đẹp nhất trong học kỳ đó.” Thực ra cũng không biết mối tình đó bắt đầu như thế nào, cũng chẳng biết ai theo đuổi ai, họ cùng hấp dẫn lẫn nhau và dần tựa vào nhau mà thôi.

Họ cũng giống như các đôi yêu nhau khác trong trường, cùng đến nhà ăn ăn cơm, cùng đến giảng đường tự học, cùng đi dạo, cùng xem phim, cũng ôm nhau dưới bóng cây trong vườn hoa. Triệu Nhất Mai là thành viên nhiệt tình nhất trong đội cổ vũ trong mỗi trận thi đấu của Tần Dương; trong trường tổ chức bình chọn nhân viên phát thanh đẹp nhất, Tần Dương điều động tất cả lực lượng thay phiên nhau bỏ phiếu cho Triệu Nhất Mai; Triệu Nhất Mai bắt đầu học các nữ sinh trong ký túc đan khăn; khi đứng xếp hàng để chuẩn bị thử chạy 800m chân tay bụng dạ cô như réo lên, trong tay cô bỗng nhiên có một thanh sô cô la, sau đó lại thấy Tần Dương chạy về phía trước quay người lại và giơ hai ngón trỏ lên hướng về cô, đó là khẩu hiệu “cố lên.”

Họ cùng nhau ngồi thuyền đi Cổ Lãng Dữ, trên thuyền họ mô phỏng lại hình ảnh đang bay của Jack và Rose trong Titanic; họ chạy và đuổi nhau trên con đường cái lớn, cứ chạy 200m họ lại dừng lại ôm hôn nhau khiến cho lái xe trên đường phải bấm còi inh ỏi; anh để cô ngồi ở ghi đông xe đạp, vừa đi xe xuống dốc vừa hôn nhau, kết quả là không nhìn thấy cái gồ cao trước mặt và cả hai người bị ngã lăn đùng xuống, họ cười với nhau một cách sảng khoái rồi lại hôn nhau.

Đây là mối tình đầu của Triệu Nhất Mai. Khi học trung học không phải không có ai thích cô mà lúc đó cô là một học sinh ngoan, lúc nào cũng chuyên tâm cho việc học hành, hơn nữa khi đó cũng chẳng có ai đáng để cho cô thích. Dường như tất cả tình cảm thời thiếu nữ của cô đều được dồn nén lại và chỉ trao cho Tần Dương mà thôi.

Còn Tần Dương trước kia đã từng có bạn gái khi học cấp trung học, sau này khi thi vào đại học thì gia đình người bạn gái của Tần Dương chuyển nhà, hai người họ cách biệt trùng dương, tình cảm nhạt dần rồi chia tay. Mỗi lần nghĩ đến Triệu Nhất Mai lại nói không công bằng, Tần Dương thì luôn cười một cách xấu xa rồi hôn vào môi cô.

Nhưng đằng sau tất cả những niềm vui đó lại ẩn giấu một chút bất an và lo lắng. Triệu Nhất Mai không dám tưởng tượng ra nếu bố mẹ cô biết được thì sẽ ra sao, cô càng không dám nghĩ đến nếu Tần Dương biết được cô là ai thì sẽ như thế nào. Nhưng cô đã chìm đắm trong tình yêu và không thể tự thoát ra được rồi, giống như kẻ lữ hành sắp chết khát giữa sa mạc thì gặp một ly rượu độc ngay trước mắt nên vội vàng uống ly rượu mà không chút chần chừ.

Cũng vì vậy mà cô khăng khăng chỉ cho Tần Dương gọi cô là “Nhất Nhất”, cô sợ phát âm tên “Mai” khiến cho anh liên tưởng tới Triệu Mai hồi nhỏ. Cô nói với anh rằng cô là người Bắc Kinh, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, dù gì tiếng phổ thông của cô cũng là bằng chứng chứng minh tốt nhất rồi. Tần Dương đâu biết rằng bố anh sớm đã dẫn theo cả gia đình rời bỏ Giang Nam. Tần Dương kể cho cô nghe về mẹ của mình, rằng bà bị mắc chứng bệnh phong thấp rất nặng, ngậm đắng nuốt cay để một mình nuôi anh khôn lớn. Anh không muốn nhắc tới thời niên thiếu, tới gia đình của mình, Triệu Nhất Mai biết đó là một vết thương, nếu bị vỡ ra thì máu sẽ chảy đầm đìa.