Người đàn ông hôn em lần đầu - Phần 5

16/09/2019 02:43 871

“Người đàn ông suốt đời mà tôi yêu, người đàn ông lấy đi nụ hôn đầu của tôi từ một sự dối trá, anh là ai, anh ở đâu và vì sao lại chọn tôi.

Gần 1 tuần Khả Như không đến làm, Minh Vũ đứng ngồi không yên. Anh sợ cái cảm giác trở về nhà và thấy căn phòng tối om. Anh sợ những bữa cơm lạnh ngắt và cả căn nhà không một tiếng nói cười. Khả Như mới chỉ làm vài ngày, nhưng cô gái đó lúc nào cũng mỉm cười, thi thoảng líu lo cất lời hát… Có thể câu chuyện giữa họ chỉ là vài câu đối đáp nhưng chí ít, bất cứ lúc nào cảm thấy cô đơn, chỉ cần nhìn vào căn nhà nơi có ánh điện đang sang và người con gái ấy mỉm cười, mọi thứ tồi tệ được vơi đi phần nào.

Minh Vũ nhờ trợ lí của mình gọi cho Khả Như để thuyết phục nhưng cô một mực từ chối. Ngay cả khi Minh Vũ dùng món nợ để bắt buộc cô cũng không chấp nhận. Những gì Khả Như nhắn lại chỉ là: “Tôi nhất định sẽ trả anh khoản tiền đó sớm nhất có thể. Tôi không thất hứa, cũng không nuốt lời”.

Minh Vũ vùi mình vào những ly rượu, những giờ đánh bóng rổ đến mệt lả, nằm vật ra sân và nhìn bầu trời đầy những vì sao. Anh thèm khát cái cảm giác được trở vào nhà, thấy một mâm cơm tươm tất và cô gái bé nhỏ khúm núm đưa mình chiếc khăn. Có thể, nỗi đau tình ái của anh không mất đi nhưng nó được cất gọn lại một góc nào đó nơi trái tim, chí ít là đủ để nó bình yên và không khơi dậy…

Minh Vũ nhìn tờ lịch trên tường… Ngày mai, lễ đính hôn của Ái Thanh sẽ diễn ra vào buổi tối. Cảm xúc trong lòng Minh Vũ không còn là nỗi đau, sự ghen tuông mà chỉ là một khoảng đen trống rỗng đến sợ hãi. Cái cảm giác người ta không biết mình buồn hay hận, không biết mình đã nguôi ngoai hay là không bao giờ có thể nguôi ngoai là một nỗi ám ảnh khủng khiếp. Xét cho cùng, dù buồn hay đau, chí ít có cho mình một cảm xúc để biết mình còn cảm nhận được  còn tốt hơn gấp bội so với việc cả con tim hoàn toàn trống rỗng.

Minh Vũ rời khỏi nhà để đến một quán bar. Có lẽ lúc này, chỉ tiếng nhạc và men rượu là thứ đưa người ta thoát khỏi cảm giác đau khổ tốt nhất. Anh muốn say và muốn quên đi mọi thứ, mặc kệ ngày mai, người con gái đầu tiên mà anh yêu sẽ chọn cho mình một bến đỗ giàu sang hơn anh gấp bội phần.

Tiếng nhạc chát chúa vang lên, men rượu ngà ngà… Minh Vũ hận vì không thể say… Ngoài kia, những cặp đôi nhảy múa, lắc lư theo vũ điệu sôi động, còn anh chỉ ngồi một chỗ gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình.

Minh Vũ vào khu nhà vệ sinh. Đột nhiên, anh nghe thấy những lời thô bỉ phát ra từ phía bên đối diện, dãy nhà vệ sinh nữ. Vốn không thích can thiệp vào việc của người khác nhưng tình huống này làm Minh Vũ linh cảm thấy chuyện không lành. Giữa những lời tục tĩu phát ra từ một đám sặc sụa mùi rượu, tiếng người con gái yếu ớt chống cự trong tuyệt vọng: “Buông tôi ra… Các anh tránh ra”…

Bàn tay của một gã trong đám 3 người lúc nhúc đó đưa lại gần người cô gái đang nép vào tường vì sợ hãi, đột nhiên bị Minh Vũ nắm chặt lấy. Anh nhìn trừng trừng vào những gã thô bỉ đó… Tất nhiên, chúng cũng không vừa. Cả ba xông vào đánh Minh Vũ tới tấp. Tiếc là, chúng không hề hay biết, từ nhỏ tới giờ, ngoài bóng rổ, võ thuật là môn thể thao anh theo từ bé và hoàn toàn đủ sức để khiến cả ba tên bọn chúng phải bò ra khỏi quán bar này.

Minh Vũ phủi tay sau khi cả ba chạy te tái… Anh quay lại nhìn cô gái đang bật khóc vừa xót xa, vừa giận dữ. Anh cởi chiếc áo vest của mình khoác lên người cô vì hàng cúc áo của cô đã bị bọn chúng giật tung. Minh Vũ nắm tay cô gái ấy bước đi. Anh thấy giận khủng khiếp và muốn hét lên rằng: “Khả Như, cô có điên không thế? Cô từ chối tới làm ở nhà tôi, một công việc không nhẹ nhàng nhưng chí ít nó tử tế và không nguy hiểm… để tới làm ở cái nơi hỗn độn này ư?”

Minh Vũ nắm chặt tay Khả Như lôi đi. Anh không nghĩ sẽ gặp cô trong tình huống này. Khoảnh khắc ấy, Minh Vũ cũng không nghĩ được nhiều, anh chỉ biết mình cần phải bảo vệ cô gái này, đưa cô ấy ra khỏi đây dù cho mối quan hệ của hai người có là gì đi chăng nữa.

Còn tiếp...