Người đàn ông hôn em lần đầu - Phần 3
“Người đàn ông suốt đời mà tôi yêu, người đàn ông lấy đi nụ hôn đầu của tôi từ một sự dối trá, anh là ai, anh ở đâu và vì sao lại chọn tôi.
Khả Như đứng dậy, cô tiến đến cái tủ đựng những chiếc ly. Cô rướn người lên để lấy một chiếc. Điều tệ hại là ở chỗ, chiều cao của Khả Như quá thấp so với gian trên cùng của chiếc tủ. Cô càng cố rướn thì càng đuối. Bất ngờ, Minh Vũ đứng cạnh cô, vươn cánh tay dài nhấc nhẹ chiếc ly rồi đặt vào tay Khả Như. Cô giật mình quay sang và chạm phải gương mặt thật gần của Minh Vũ. Anh nhìn cô bối rối. Cả hai sượng sùng bước về phía bàn ăn.
Minh Vũ rót rượu vào chiếc ly của Khả Như. Cô nhẹ nhàng đón lấy ly rượu rồi đưa lên, chạm nhẹ mời Minh Vũ.
- “Tôi có thể hỏi anh điều này được không?”
Minh Vũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Khả Như rồi trả lời:
- “Cô nói đi”
- “Anh đang có chuyện gì buồn đúng không?”
Minh Vũ không trả lời ngay, anh thản nhiên nhấp thêm ngụm rượu… Sự dửng dưng này của Minh Vũ làm Khả Như hơi ngượng ngùng:
- “Tôi biết, tôi và anh không phải là quá thân, thậm chí… tôi và anh cũng mới chỉ quen nhau vài ngày… Nhưng tôi thấy anh có điều gì đó nặng trĩu trong lòng, nếu anh muốn nhẹ lòng đi đôi chút, anh có thể tâm sự với tôi. Tôi hứa… nhất định sẽ không nói với ai…”
Khả Như còn chưa nói hết câu, Minh Vũ đã bắt vào lời của cô. Câu nói thật nhanh mà cũng thật buồn:
- “Cô đã từng bao giờ đau vì yêu chưa? Từng bao giờ khao khát mãnh liệt có được người mình yêu mà không thể?”
Đôi mắt trong veo của Khả Như xao xuyến, đượm buồn. Cô lén nhìn anh rồi lại nhìn vào ly rượu sóng sánh…
- “Có lẽ so với anh, tôi chưa tìm được một tình yêu đích thực cho mình nên chưa hiểu cảm giác yêu thật sự là như thế nào, đau vì tình thật sự ra sao… Nhưng tôi luôn nghĩ, nếu có thể tìm được một tình yêu mang lại cho mình những cảm xúc như vậy cũng thật may mắn lắm rồi…”
Minh Vũ bật cười…
- “Đồ ngốc, đúng là lý lẽ của mấy cô nàng mới lớn”
Khả Như nghiêng vai, mỉm cười. Gương mặt thanh tú và trong trẻo của Khả Như làm Minh Vũ thấy nhẹ lòng đi phần nào.
- “Anh… đang yêu đơn phương ư?”
- “Cũng có thể coi là vậy”
Minh Vũ dừng lại trước câu hỏi của Khả Như. Cô bé ngây thơ và hồn nhiên làm Minh Vũ muốn bộc bạch lòng mình… Điều mà anh chưa từng làm suốt bao nhiêu năm qua.
- “Anh đã thử nói với người con gái đó chưa? Biết đâu chừng là vì anh không dám nói mà họ không biết tình cảm anh dành cho họ”
Uống cạn ly rượu thứ 2, Minh Vũ thấy chát nơi đầu lưỡi:
- “Giá mà mọi chuyện chỉ đơn giản có thể… Có bao giờ cô hiểu cái cảm giác mình và người đó không thể nào đứng chung trong một thế giới, mình luôn ở một nơi phải ngước nhìn vào thế giới khác biệt của cô ấy để rồi nhận ra mình không thể…”
- “Cô ấy là một tiểu thư con nhà giàu đúng không?”
Minh Vũ hơi bất ngờ trước câu hỏi của Khả Như. Anh rót thêm chút rượu vào ly của mình rồi khen ngợi:
- “Cô thực sự thông minh hơn vẻ ngoài của mình đấy”
Khả Như nhún vai:
- “Ngoại trừ vẻ ngoài ai nhìn thấy trong 1 giây cũng phải công nhận tôi xinh đẹp thì hầu hết những người tiếp xúc với tôi 1 giờ đều phải thừa nhận tôi thông minh đấy”
Biết là Khả Như đùa nhưng Minh Vũ vẫn bật cười vì sự lém lỉnh của cô nàng.
- “Anh… cảm thấy mình không xứng với cô ấy ư?”
- “Không phải cảm thấy mà sự thật là như vậy…”
- “Nhưng… tôi thấy anh cũng rất giàu, không lẽ còn chưa đủ?”
Khả Như vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp căn hộ tiện nghi của Minh Vũ bằng dáng vẻ ngưỡng mộ. Thế nhưng, phía đối diện Minh Vũ nén nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt:
- “Uhm… còn thiếu quá nhiều… Ngoại trừ tình yêu tôi có thể cho cô ấy nhiều hơn những kẻ khác, còn lại, tôi thua họ”
Gương mặt Khả Như trùng xuống…
- “Tôi vốn nghĩ cuộc sống của người giàu đơn giản bởi họ có thể dùng tiền để giải quyết rất nhiều những việc mà người nghèo không làm được. Nhưng xem ra, không hẳn vậy… Bởi thế, tôi cũng không tin vào mấy câu chuyện lọ lem tìm được hoàng tử của đời mình. Nếu như ngay cả anh cũng cảm thấy không xứng tầm với một tiểu thư nào đó thì những cô gái nghèo như chúng tôi chẳng bao giờ dám thử xỏ chân vào đôi giày thủy tinh để trở thành vợ của hoàng tử. Hai thế giới vốn dĩ khác biệt quá nhiều”.
Câu chuyện mỗi lúc một thêm buồn, Minh Vũ uống không ngừng rồi anh lả đi lúc nào không biết. Khả Như đặt anh nằm xuống chiếc sofa, đắp cho Minh Vũ một tấm chăn mỏng.
Cô dọn dẹp đồ đạc để ra về.
***
Sáng sớm bừng tia nắng của một ngày mới. Tấm kính nhìn ra phía vườn sáng rực rõ… Minh Vũ tỉnh dậy và nheo đôi mắt lại. Trong trí nhớ của anh lờ mờ nghĩ về câu chuyện tối qua, khi mà anh ăn tối và tậm sự tới tận khuya với cô gái có cái tên Khả Như.
Đầu Minh Vũ hơi choáng váng, có lẽ hôm qua anh đã uống quà nhiều. Phía trên bàn, Minh Vũ thấy một mảnh giấy nhỏ được để lại:
- “Chào buổi sáng! Hi vọng hôm nay anh cảm thấy dễ chịu hơn! Tôi không biết anh định chào đón ngày mới theo cách nào, nhưng có điều này tôi muốn nói với anh: Không phải tôi mà một người đàn bà từng trải khác có nói thế này: ‘Tình yêu đến được với nhau hay không không quan trọng, chỉ cần có thể yêu một ai đó sâu sắc đến độ cả đời này không bao giờ còn thấy tim mình rung động trước một người nào khác nữa cũng đã là thứ hạnh phúc lắm rồi. Thứ tình yêu định mệnh đến vậy, không nhiều người may mắn có được đâu. Cười lên nhé!”
Minh Vũ đã mỉm cười thật sự khi đọc dòng tin nhắn mùi mẫn của cô nàng còn kém mình gần chục tuổi. Anh thấy thú vị với cô nàng đáng yêu này. Minh Vũ kiếm một chiếc bút rồi viết lên mặt sau của mảnh giấy:
- “Tối nay, nấu bữa tối và đừng về sớm. Ở lại, dùng cơm và nhâm nhi chút gì cùng tôi nhé, bà cụ non”.
10h, 11h, 12h đêm… Chiếc đồng hồ cứ nhích dần… Mâm cơm trên bàn lạnh ngắt. Khả Như nhìn trong mệt mỏi và chán chường.
Từ phía ngoài, tiếng cánh cửa mở ra đập mạnh vào tường. Minh Vũ loạng choạng bước vào. Anh hất tung chiếc giày sang hai bên, tay tháo cà vạt và ném lên ghế cái cặp. Minh Vũ đứng khựng lại nhìn bàn ăn rồi như sực nhớ ra điều gì:
- “Ây… cô còn đợi tôi đến giờ này sao? Thú vị thật. Thế mà tôi lại hoàn toàn không nhớ gì cả. Chắc cô đói lắm, cô ăn đi thôi. Tôi không muốn ăn gì nữa cả”.
Chỉ thiếu chút nữa là Minh Vũ ngã nếu như Khả Như không lao vội ra để đỡ lấy. Toàn thân Minh Vũ nồng nặc mùi rượu, anh đã uống quá nhiều. Nhưng dường như nỗi bất hạnh của Minh Vũ là ở chỗ, anh vẫn không thể say… Đôi mắt buồn của anh không thể nào che giấu được…
- “Anh uống nhiều quá… Vào phòng nằm đi, tại sao lại uống đến mức này cơ chứ…”
Minh Vũ gạt phăng Khả Như ra. Cô ngã khuỵu xuống sàn. Tay Khả Như va vào chiếc ly trên bàn, vỡ tan tành. Vết xước cắt ngay bàn tay khiến cô bị chảy máu quá nhiều. Trên chiếc ghế sofa, Minh Vũ nằm ngửa mặt lên trời, hai hàng nước mắt cứ lăn dài:
- “Cô thì hiểu gì về tình yêu để mà hỏi chứ. Cô đã bao giờ yêu đâu để mà hiểu…”
Minh Vũ thậm chí chẳng hề biết đến bàn tay bị thương của Khả Như. Anh nằm đó với nỗi đau của chính mình không thể nào nguôi ngoai.
Khả Như lặng dọn đống đổ vỡ dưới sàn nhà. Cô tìm một mảnh vải băng tạm lấy tay mình để cầm máu. Trong lòng Khả Như trống rỗng và đầy những tủi hờn. Cô không biết vì sao mình lại khó chịu đến như vậy. Không phải vì vụ phải chờ đợi cả tối nay, một cái gì đó cứ trào lên đầy uất hận khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của Minh Vũ.