Cây đa máu - Phần 2

14/06/2019 07:42 194

Trước cửa nhà ông phú hộ Giận, mấy hôm nay cứ có bóng người lượn lờ qua lại, hệt như bóng quỷ u linh lẩn khuất trong màn đêm.

Khánh là một người không hề tin có hồn ma tồn tại trên thế gian. Gã suy nghĩ, nếu vì một việc không có thực, mà lại lừa được con gái của lão phú hộ, thì chẳng phải là việc làm vừa dễ dàng lại vừa có lãi hay sao? Nếu phú hộ Giận đã tự tay dâng con gái cho mình như thế, thì việc gì mà mình phải khó nhọc tính mưu khác.

Nay phú hộ Giận tự ý nêu ra cuộc cá cược, gã không đời nào để vuột mất cơ hội ấy mà tóm lấy thóp của lão ta cướp Thị Nhung. Để cho những gã thiếu gia Hà Thành sẽ phải lác mắt vì tài nghệ của gã. Rằng chỉ cần gã về chơi một chuyến là đã ăn đứt khối kẻ vãi nước bọt cả năm ròng mà chẳng được gì, lại quà cáp đủ thứ mà vẫn bị gã nẫng tay trên.

Nghe qua điều kiện của Khánh, phú hộ Giận không lấy làm lạ mà còn rất đắc ý. Việc cây đa máu mọc ở trước nhà phú hộ Giận lâu nay khiến lão rất đau đầu. Nay nếu có thể giải quyết được vấn đề ấy dễ dàng thì lão nhất nhất sẽ phải làm cho được.

Nghĩ lại nhiều phen bận trước, phú hộ Giận dùng đủ mọi cách mà không sao giải quyết nổi. Vậy nên lão tính, có khi nào người có học thức thì sẽ giải quyết theo một cách khác hơn, và sẽ có hiệu quả hơn. Con người ta trong thời đại này tư duy, người có học thức chính là ở tầng lớp chiếu trên, suy nghĩ cao hơn cả một cái đầu, cách giải quyết đương nhiên sẽ có sự khác biệt

Trong lòng phú hộ Giận kỳ thực đã xuôi, nhưng vẫn làm bộ nghiêm cẩn để ngã giá cho thành công. Ông ta chau mày liên tục tỏ vẻ khó xử, dường như cấn cá lắm.

Khánh nom vậy thì càng nóng lòng, tâm trạng như lửa đốt nhấp nhổm ngồi không yên. Gã lại sợ ông phú hộ bỗng nhiên đổi ý mà không dám cá cược nữa thì hỏng. Ngay khi đó gã tiếp lời khích bác

- Nếu quả như ông sợ thua trong việc này, thì chỉ cần nói một tiếng thôi. Tôi không phải là người vòng vo, lại ghét mấy kẻ nhát như cáy sợ thua mà lại hay viện cớ mạnh mồm. Chỉ tiếc chuyến đi lần này không được dịp thú vị.

Phú hộ Giận làm bộ nóng nảy, đáp ngay:

- Tôi đâu phải là người như thế, rồi tôi sẽ cho cậu thấy đây là một vụ cá cược hấp dẫn đến như thế nào. Tôi sẽ đồng ý, nhưng nếu cậu thua cuộc thì cậu phải mất với tôi một số tiền rất lớn, hay thậm chí là giúp tôi một chân nghị viên trên tỉnh thì mới được. Đấy chính là điều kiện cá cược của tôi, cậu dám không?

Lẽ thường người ta thấy giận quá thì mất khôn. Khánh thấy phú hộ Giận tức tối như thế thì liền nhận định ngay, ông ta đã vô tình mắc phải sai lầm chỉ vì sự chột dạ nhất thời. Mà việc đã lở ra miệng thì đâu có thể rút lại được. Và việc này chính là một cơ hội trời cho dành cho gã, một miếng mồi ngon với phần thưởng béo bở.

Khánh cười khanh khách, chậm giọng đáp:

- Điều kiện của ông không khó, chỉ là một chân nghị viên trên tỉnh, bố tôi có thể lo được. Nhưng việc để cho cô Nhung về làm vợ của tôi thì tôi e ông nuốt lời. Nên chúng ta phải làm một bản giao ước.

Phú hộ Giận chống gậy giữa nhà, nheo mắt vừa đáp vừa hỏi dò:

- Giao ước như thế nào? Mà cần gì phải viết lại làm chi cho mệt nhọc mất công ra như thế?

Khánh lắc đầu cười nói:

- Không không, ông phú hộ Giận xưa nay nổi tiếng nuốt lời, tôi nào có thể làm trái đươc việc ấy. Hơn nữa người có học bọn tôi thích làm việc trên giấy tờ, không quen thói hứa miệng xuông.

Phú hộ Giận đồng tình, chợt thả giọng quát vang:

- Thằng Lý đâu, cầm giấy bút lên đây cho ông!

Tiếng ông phú hộ Giận vọng to, Lý đang ở dưới nhà liền vội vàng chạy lên nhà trên đáp lời lễ phép. Sau đó, gã chạy vào buồng của phú hộ Giận cầm ra một xấp giấy ngà, với chiếc bút mực máy Tây.

Khánh đón lấy xấp giấy và chiếc bút, ghi nhoay nhoáy mấy chữ. Rồi trình đến trước mặt ông phú hộ Giận hỏi:

- Đây, ông nhìn xem trong bản giao ước này tôi soạn thảo đủ chứ, đúng chứ? Nếu thấy sai ở đâu thì để tôi còn sửa, rồi thì hai ta cùng ký vào đây nhé, thế là xong.

Ông phú hộ Giận gật gù, tay hơi run run cầm tờ giao ước, dí sát mặt tiếp tục nheo mày nhìn kĩ. Ông ta giả bộ nghiêm cẩn bề ngoài như thế, nhưng kỳ thực bên trong đã không nhịn được muốn một nhát ký ngay cho xong. Dẫu vậy sự tình vẫn bị lão làm cho cố chậm lại, để cho Khánh thấy rằng lão đắn đo suy nghĩ, rằng Khánh mới chính là người được lợi chứ không phải là ông ta.