Bà già trong bệnh viện - Phần 2

30/05/2019 03:39 122

Người phụ nữ luôn đi lại trong bệnh viện mỗi đêm và mang đến tai ương cho bất cứ ai gặp phải.

  Bà luôn cảm giác được dường như là có người đang theo dõi mình, và người này đã ở rất gần từ sau khi bố tôi rời đi. Câu chuyện về những con ma cà rồng bám lấy người sống, luôn ám ảnh mẹ tôi và khiến bà trở nên cảnh giác.

Bà vội vàng nấu nhanh bữa cơm chiều, ăn cơm xong là bà lập tức đóng cửa cài then, và đi ngủ sớm. Bầu trời đêm nhanh chóng buông xuống, tiếng ve kêu inh ỏi cùng với trời nóng bức khiến bà không sao ngủ nổi, linh tính khiến bà cảm thấy có chuyện bất an chẳng lành sẽ ập đến. Bà nhớ lại rõ ràng cái ánh mắt oán hận đỏ như máu của bà già trong bệnh viện, cùng với đôi mắt hằn học chưa buông của bà ta.

Loảng xoảng!

Chợt mẹ tôi nghe thấy tiếng động đổ vỡ ở dưới gian bếp, bà lập tức giật mình. Tim bà đập nhanh hơn và cảm thấy hoảng sợ, bà nhớ rõ khi chiều đã đóng chặt cửa bếp, và cài then bên ngoài một cách cẩn thận. Bây giờ trong bếp có tiếng động loảng xoảng vỡ bát đũa như vậy, trừ khi là có người vào mở cửa, bằng không gió có khi nào có thể làm được việc ấy. Bà không nghi ngờ là có kẻ trộm, bởi lẽ trong bếp chẳng hề có thứ gì ngoài đống bát đũa, nếu kẻ trộm muốn trộm, trừ phi là trộm thóc lúa gà vịt. Mà những thứ ấy thì không liên quan gì đến gian bếp cả. Hay là bố tôi đi bản về, đang đêm đói nên mò xuống bếp tìm thứ gì ăn để bỏ bụng. Nghĩ vậy, bà liên lập tức đánh tiếng:

- Mình đấy à?

Tiếng bà to rõ, vọng ra bên ngoài, nhưng không hề có âm thanh đáp lại. Mẹ tôi mồ hôi chảy càng dày đặc hơn, bà nhớ lại lời cụ nội tôi có dặn. Nếu khi nào cảm thấy bất an, nghi là có ma, mày phải đặt một chậu nước ở trước cửa nhà, hai là đặt cái đòn gánh ở trước cửa nhà. Ma cỏ nó sợ một trong hai thứ ấy, nếu may mắn thì mày có thể trống chọi được tới sáng mà thoát kiếp nạn.

Mẹ tôi nhớ tới lời cụ nội, bà nhanh chóng tìm được thanh đòn gánh ở góc nhà. Ngay khi bà vừa đặt thanh đòn gánh chặn ở trước cửa, thì qua khe cửa. Bà thảng thốt kêu lên, bà nhìn thấy một đôi con mắt đỏ như máu, đang hằn học nhìn qua khe cửa dõi vào trong nhà. Mẹ tôi sợ hãi ngã lăn ra đất, khóc rú lên. Đến khi mẹ tôi bình tĩnh lại, nhìn ta khe cửa không thấy bất cứ thứ gì. Bà mới vội vàng thay chốt cửa bằng thanh đòn gánh. Khi mẹ tôi vừa sập thanh đòn gánh xuống, cùng là lúc cánh cửa đột nhiên bị đập mạnh ruỳnh ruỳnh từ phía bên ngoài. Âm thanh vang lên rõ một một, một cái bàn to lớn đấy lông lá đang thò qua khe cửa thò vào trong nhà cố sức nạy thanh đòn gánh. Mẹ tôi sợ quá, cứ hét lên khóc như ri. Cánh cửa đập ngày càng mạnh thì mẹ tôi càng khóc lớn, anh trai tôi khi ấy còn bé, nghe thấy âm thanh to quá cũng sợ hãi mà khóc rống lên theo.

Cả không gian bao trùm một nỗi sợ vô hình. Bức vách tường thì rung lên rụng xuống những mảng đất cát, với sức đập mạnh như thế, mẹ tôi không biết là liệu nó có chịu nổi hay không. Trong cơn sợ hãi, mẹ tôi vẫn cố làm theo lời cụ nội nói, chuẩn bị một chậu nước đặt trước cửa nhà. Nhưng trong chậu không có nước, chỉ còn lại mỗi gáo nước để ở đầu giường, không đủ để đổ đầy chậu. Mẹ tôi sợ quá, lại nghe ma cỏ là sợ nước tiểu của người, nên bà đánh dùng thứ nước tiểu của mình, của anh trai tôi, với gáo nước còn sót lại đổ vào chậu đặt ở trước nhà. Làm xong những việc ấy, thì tiếng động cũng đột nhiên im bặt. Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã qua. Bà định lên giường đi ngủ mong cho mau tới trời sáng. Bà cố sức không dám nhìn vào khe cửa, bởi vì khi ấy bà sợ rằng lại bắt gặp ánh mắt hằn học qua khe cửa kia sẽ khiến bà không chịu nổi mà ngất đi. Nhưng bà vừa nằm lên giường, thì tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh lại tiếp tục vang lên. Bà vừa sợ hãi vừa tức giận kêu gào:

- Mày cút đi!

- Mày cút đi...

Bà kêu gào hai lần như thế, thì tiếng động lần này cũng đã im bặt. Chỉ còn lại khoảng không gian tối đen như mực, với ánh sáng leo lắt. Bà mệt nhọc, quay sang dỗ anh trai tôi đi vào giấc ngủ, thì đập vào mắt bà, lại là đôi mắt đỏ tươi như máu ấy. Cái đôi mắt đỏ tươi ấy đang nhìn qua khe cửa sổ, nhìn vào phía giường, mà chiếc giường lại đang đặt ngay cạnh khe cửa sổ. Mẹ tôi hãi hùng quá, ngã bật xuống đất, khóc rưng rức kêu cha gọi mẹ, rồi trách bố tôi sao lại bỏ mẹ tôi ở nhà một mình thế này.