Lời nguyền ngải đen - Phần 4
Lời nguyền ngải đen đeo bám từng thành viên trong gia đình, hết đời này đến đời khác, mãi mãi không bị diệt trừ.
Theo thói quen, giống như mấy lần trước Đạt kêu lên khi có người ra. Thành lại như có trực giác như mách bảo liền quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa ngôi nhà hoang.
Thì trời ơi, lần này không giống như những lần trước. Thành mới biết là hóa ra những lần trước không phải là Đạt bịa đặt, mà quả thật là có bóng người nấp đằng sau cái cửa ngôi nhà hoang đang dõi theo nhìn chằm chằm ra ngoài thật.
Cái thân người ấy mặc bộ đồ màu trắng, chính là cái bộ đồ treo ở gần cửa sổ mà lúc trước Thành nhìn thấy. Người ấy khuôn mặt tím ngắt, cái lưỡi lủng lẳng trên cổ mắc sợi dây thừng. Đôi mắt sáng như sao đang nhìn Thành chằm chằm.
Thành hãi hùng quá, quay đầu bỏ chạy như điên. Mấy lần anh quay lại thì vẫn thấy cái bóng người kia lấp ló ở đằng sau những bia mộ đuổi theo anh.
Mạch máu não của Thành cứ như muốn vỡ tung, hai mắt anh mở to trừng trừng đầy sợ hãi chạy như điên thở dốc. Anh cứ lao bừa về một phía mà chẳng nhìn đường gì cả. Giờ này anh chỉ biết chạy, và chạy làm sao để thoát khỏi cái bóng ma kia là điều tiên quyết.
Tiếng côn trùng kêu loạn xa, ngay gần những ngôi mộ có những con chuột to đùng chạy qua lại vang lên những âm thanh chin chít như báo động.
Ở cái cây Liễu trồng cạnh một bia mộ thì dưới ánh trăng nhá nhem thành cũng có thể nhìn thấy một con chim lợn đang đậu trên một cành cây. Mắt nó sáng như sao nhìn anh rồi kêu lên những tiếng động mang âm hưởng của riêng giống loài nó. Tiếng chim lợn kêu eng éc như muốn gọi hồn khiến Thành sợ như muốn hồn phải lìa khỏi xác vậy.
Thành cứ chạy mãi, chạy mãi rồi ngất đi lúc nào mà không hề hay biết.
Rất lâu sau, khi anh tỉnh lại liền nhìn thấy một khung cảnh tối đen như mực. Anh đang ở trong một căn phòng. Anh nhìn thấy một người đàn bà mặc quần áo bà ba thời ngày xưa, cả người ướt đẫm đang ngồi khóc thu lu trong một góc.
Thành vừa nhìn thấy người đàn bà ấy thì liền cất giọng hỏi:
- Cô là ai? Đây là chỗ nào vậy?
Người đàn bà ngừng khóc, quay mặt ngược trở lại thì ngay tức khắc đã khiến Thành hãi hùng. Anh ngã bật xuống đất định xoay đầu chạy trối chết. Bởi vì khuôn mặt người đàn bà đó chính là một khuôn mặt của ma quỷ, một nửa là một khuôn mặt hoàn toàn bình thường, còn một nửa thì lại lộ ra trơ xương.
Đầu Thành đau như búa bổ, anh gào rú lên như muốn điên loạn. Đúng lúc này, người đàn bà đó liền cất giọng nói với Thành:
- Cậu đừng sợ, tôi không làm hại cậu đâu!
Người đàn bà đó tuy có khuôn mặt hết sức kinh khủng, nhưng giọng nói của người đó lại hết sức êm dịu khiến cho Thành đang vùng vẫy thì cũng nguôi đi phần nào.
Anh gồng hết mình cố lấy can đảm, quay đầu lại run run nhìn người đàn bà đó.
Vẫn là cái khuôn mặt ấy, vẫn cái hốc mắt một bên sâu hoắm lộ trơ xương, vẫn một bên còn thịt da trắng bóc. Cái miệng của người đàn bà ấy nhếch lên khẽ mỉm cười ở một phần bên vẫn còn thịt.
Người đàn bà ấy nói:
- Tôi thấy cậu ngất ở bên ngoài nhà tôi, nên tôi đưa cậu vào đây để chăm sóc cho cậu.
Thành kỳ quái hỏi:
- Nhà ư?
Nhưng anh chỉ nhìn thấy một căn phòng, một căn phòng làm bằng gỗ vuông vắn không hề có cửa ra vào. Căn phòng này lại còn bị lở loét hết tường sập sệ như sắp đổ xuống đến nơi vậy.
Người đàn bà nói:
- Phải, đối với tôi thì nó là nhà, nhưng đối với người như cậu thì có thể gọi nó là một ngôi mộ thì đúng hơn.
Thành kinh sợ, anh giật thót mình khi nghe người đàn bà ấy nói như vậy. Vậy có nghĩa là người đàn bà đó thực sự là ma, và anh đang ở trong chính ngôi nhà ma ấy ư?