Lời nguyền ngải đen - Phần 3
Lời nguyền ngải đen đeo bám từng thành viên trong gia đình, hết đời này đến đời khác, mãi mãi không bị diệt trừ.
Nhưng bọn họ chẳng nhìn thấy gì cả, Trung không cho là thật và cho rằng Đạt vẫn đang dọa cả bọn, anh nói:
- Chúng mày vẫn tin thằng Đạt à? Nó diễn kịch giỏi lắm, cứ tin tao đi. Thằng nào dám vào mai tao đãi thằng đấy một bát bún, chúng mày có dám chơi không?
Nghe Trung khích lệ như thế, Hưng với Giang cũng bớt hẳn sợ hãi. Chỉ có Thành là từ đầu đến giờ vẫn không hề nói gì, chỉ ôn tồn chăm chú ngắm nhìn căn nhà. Chẳng thèm nghe lũ còn lại hù dọa nhau.
Được Trung bơm thêm tư tưởng nên Giang sau đó đã tiếp tục xung phong xông vào ngay. Và lần này quả nhiên Giang ở trong đó được sáu phút chạy ra thì cũng tỏ vẻ hết sức thản nhiên. Giang nói:
- Đúng như thằng Trung kể mày ạ, chẳng có con ma nào sất. Thằng Đạt lại bịa chuyện để lừa bọn mình đây!
Đạt lắc đầu xua tay định phân bua, rồi lại chợt hãi hùng ngã xuống đất thêm một lần nữa gào lên:
- Ma... ma...
Cả bọn lại đồng loạt quay ngược đầu lại nhìn lần nữa nhưng cũng chẳng thấy gì. Trung liền cợt nhả Đạt:
- Mày có mỗi một cái trò ấy mà cứ diễn đi diễn lại mà không thấy nhàm hay sao hả Đạt?
Đạt nuốt nước bọt quả quyết nói:
- Tao nói thật mà sao tụi mày không tin tao, con ma ấy hệt như lần trước thằng Trung vào. Thì lần này thằng Giang vào xong ra nó cũng đứng ở bệ cửa nhìn ra. Khi chúng mày quay ra thì y như rằng nó lại biến mất...
Trung nhìn Hưng bơm đểu:
- Nếu mày cũng nhát gan như thằng khôn lỏi này thì cứ chịu thua chầu hôm nay đi. Rồi mai tính khao anh em trả nợ...
Hưng nào có chịu nghe theo, anh ưỡn ngực đầy khí thế nói ngay:
- Tao là Hưng chứ không phải thằng Đạt, để tao vào!
Nói xong là Hưng khoan thai bước vào trong hệt oai nghiêm như lúc Trung bước vào vậy.
Được bảy phút sau, quả nhiên là Trung cũng đi bộ ra ngoài và không hề xảy ra chuyện gì. Rồi chỉ nhìn Đạt với ánh mắt khinh thường. Đạt thấy Hưng bước ra, thì lại nhìn về phía căn nhà, nhưng lần này anh không hề tỏ ra sợ hãi gì cả.
Trung thấy vậy liền hỏi:
- Sao thế? Mày không diễn kịch nữa à...
Đạt xua tay nói:
- Lạ nhỉ, lần này thằng Hưng vào sao lại không thấy gì?
Trung cười nói:
- Thì có cái gì đâu mà thấy gì.
Rồi lại quay sang nhìn Thành, vì anh là người cuối cùng trong bọn. Trung nói:
- Nào Thành, giờ đến lượt mày, chơi hay nghỉ?
Thành nhếch mép cười nhạt nói:
- Chúng mày đã thấy xưa nay trò nào có thiếu tao hay chưa?
Nói xong, Thành liền khoan thai bước vào trong căn nhà hoang ấy.
Căn nhà hoang này là một căn nhà xây kiểu cấp bốn, đã rất cũ kĩ và lộ lớp vôi vữa ra lỗ chỗ. Những thanh xà ngang của căn nhà đã bị mối mọt ăn gần hết và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Qua mùa mưa năm nay, nếu căn nhà này không được tu bổ thì chỉ cần một cơn bão quét qua thôi là khẳng định nó sẽ bị sụp xuống.
Thành vừa bước vào trong nhà thì đã lập tức ngửi thấy một mùi nấm mốc xộc vào mũi anh khiến anh hắt xì hơi một cái.
Đảo mắt nhìn quanh căn nhà, anh thấy đúng như lời Trung nói. Ở cái cửa sổ phía sau căn nhà, quả thật có một bộ quần áo dài được vắt lên treo ở trên ấy. Thành bỏ điện thoại di động ra nhìn đồng hồ rồi bắt đầu chậm rãi bấm giờ chờ đợi.