Kilomet số 13 - Phần 4

18/11/2019 15:05 963

Một lần nữa cô cảm thấy có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng làm cô nổi da gà. Cảm giác cái bao tải ươn ướt nhớp nháp làm cô ớn lạnh cùng vớ mùi tanh nồng.

Vừa bước chân vào đến bên trong căn nhà của Tài Trâm chợt cảm thấy rùng mình kinh sợ, căn nhà ấy làm cho cô có cảm giác như đã lâu lắm không có người ở. Cái lạnh lẽo cái âm u của căn nhà làm cho cô có cảm giác rùng mình ớn lạnh da gà và tóc gáy dựng hết cả lên...Tài dẫn cô vào trong căn phòng tắm nơi để chiếc bao còn lại. Chiếc bao tải này trông có vẻ nhỏ và nhẹ hơn một chút so với chiếc bao khi nãy. Tài quay sang bảo với Trâm:

- Em lại đây phụ anh một tay.

Trâm không đáp lại mà lặng lẽ tiến lại gần. Một lần nữa cô cảm thấy có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng làm cô nổi da gà. Cảm giác cái bao tải ươn ướt nhớp nháp làm cô ớn lạnh cùng vớ mùi tanh nồng của căn phòng tắm ấy làm cho cô có linh cảm chẳng lành.

Cô định hỏi Tài coi trong bao tải là gì nhưng lại thôi. Cô sợ Tài giận. Bây giờ, trong cô Tài là tất cả, là tình yêu, là hạnh phúc. Vì yêu cô có thể làm bất cứ điều gì cho Tài mà không cần suy nghĩ nhiều. Thế rồi 2 người bọn họ hợp sức khiêng cái bao tải thứ 2 lên xe. Khi tài đóng cửa cốp xe lại thì một tia sét xẹt ngang trời soi rõ vào khuôn mặt ác quỹ của gã. Khuôn mặt ấy bây giờ trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ. Thế rồi gã lên xe lái xe đi.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Gió như gào thét ai oán trong màn mưa đen đặc. Sấm sét ầm ì làm cho ai ở trong hoàn cảnh ấy cũng phải run sợ. Thế nhưng với Tài giờ đây hắn đang nghĩ đến cây cầu mà hắn hằng ngày đi làm. Chỗ đó giờ này sẽ rất vắng vẻ. Đó là nơi thích hợp nhất, hắn nghĩ thế, chỉ cần lái xe đến đó quăng bao tải xuống là xong. Sẽ chẳn ai biết chuyện gì đang xảy ra. Và hắn nghĩ vài ngày tới đây, người ta sẽ vớt được 2 cái bao tải trôi sông ra ngoài cửa biển và hắn chẳng liên quan đến gì cả. Hắn liếc nhìn đồng hồ đã hơn 3h sáng, hắn nhấn ga cho xe lao vút đi trong màn mưa.

Cả quãng đường ấy Bảo Trâm và Tài không nói gì với nhau lời nào. Cả 2 yên lặng và thả tâm trí theo dòng suy nghĩ của riêng mình.

Chỉ sau chưa đầy 15p lái xe, Tài đã đến cây cầu quen thuộc mà hằng ngày hắn vẫn đi làm đi ngang qua. Cái cột mốc km số 13 màu trắng nằm trên nền xanh được ánh đèn pha rọi vào trông mờ ảo và quái dị trong màn mưa giăng giăng. Đến giữa cầu Tài đi chậm lại, cái bóng đen mặc áo mưa, tắt đèn pha xe máy chạy theo xe của tài nãy giờ cũng đi chậm dần rồi dừng hẳn. Bóng cái áo mưa của ông Tín mờ mờ, mà từ xa nhìn lại Tài và Trâm không thể nào nhận ra. Ông đã âm thầm theo dõi mọi hành động của Tài và trâm từ nãy đến giờ. Ông vẫn yên lặng theo dõi 2 người trong bóng tối xem họ làm gì? Và ông luôn giữ một khoảng cách nhất định đủ để không bị phát hiện.

Còn tiếp...