Kilomet số 13 - Phần 3

14/11/2019 15:02 306

Cô gái chết vô cùng đau đớn trong giãy giụa, ngạt thở. Gã sát nhân ánh mắt long sòng sọc không còn tính người, và đôi mắt của kẻ phải chết, cái nhìn căm phẫn.

Đêm. Trong căn phòng ngủ của Bảo Trâm, bóng đèn ngủ chợt chớp xẹt liên hồi rồi tắt ngấm. Căn phòng tối đen như mực, chỉ còn laị ánh sáng le lói của bóng đèn cao áp ngoài mặt phố hắt vào qua cửa sổ. Gió bắt đầu rít lên từng cơn, những cánh cửa sổ va vào nhau phát ra tiếng kêu lạch cạch. Trời sắp giông tố. Chắc là cơn giông sau bao ngày nắng hạn. Gió rít từng hồi qua tán cây nghe xào xạc như tiếng những oan hồn rên rỉ đâu đó ngoài kia.

Bỗng đâu 1 tia sét xẹt ngang trời, soi rọi rõ vào căn phòng nơi Bảo Trâm đang ngủ. Tiếng sấm rền vang làm cho cô giật mình tỉnh giấc. Cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Cơn ác mộng vô cùng đáng sợ. Và tiếng sét oan nghiệt kia đã đưa cô về lại với thực tế. Cả người cô run lên vì sợ hãi. Đã lâu lắm rồi, cô ngủ có thấy mộng mị gì đâu thế mà nay lại gặp ác mộng khủng khiếp như vậy.

Mồ hôi lạnh vã ra như tắm. cô tự trấn an mình, thật may, đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng dù là giấc mơ thôi nhưng sao nó cũng khủng khiếp quá, trong mơ, cô mơ thấy một người đàn ông đang cố giết một người phụ nữ sau khi anh ta làm tình với cô ta. Cô gái chết vô cùng đau đớn trong giãy giụa, ngạt thở. Gã sát nhân ánh mắt long sòng sọc không còn tính người, và đôi mắt của kẻ phải chết, cái nhìn căm phẫn ai oán ấy - ngay cả trong mơ, cô cũng không thể nào quên được.

- Sao phòng lại tối thế này, ngoài kia đáng mưa gió, rõ ràng lúc đi ngủ mình có bật đèn ngủ cơ mà.....'

Bảo Trâm tự hỏi như để tự trấn an mình. Cô đưa tay lên lau nhanh những giọt mồ hôi lạnh còn vương đầy trên trán.

Cô với tay bật công tắc cái đêm ngủ cạnh đầu giường. Đèn không sáng. Ngoài kia mưa mỗi lúc một lớn hơn, mưa gió gào thét trong đêm, hai cánh cửa sổ bị gió thổi va vào nhau lạch cạch. Bất giác bảo Trâm thấy sợ, không chỉ do cơn ác mộng khi nãy, mà hơn hết, sao cô lại cảm thấy trong căn phòng của mình hôm nay lạnh lẽo thế. Cứ như thế đang có một thế lực siêu hình nào đó đang hiện diện đâu đây.

Mưa lớn quá tạt và qua cửa sổ, lây hết can đảm cô đứng dậy tiến lại gần định đóng cửa sổ lại, nhưng khi đến gần cửa sổ, cô nhìn ra ngoài khoảng sân rộng ngay trước nhà. Khoảng sân mờ mờ trong màn mưa, có bóng của một người con gái tóc dài, mặc đồ trắng toát và ướt sũng nước mưa đang đứng ngay ở đó, cô cố gắng trấn an bản thân, dụi mắt định thần lại, nhìn kĩ thêm một lần nữa, một tí sét giật qua làm cô bắn cả mình, da gà nổi lên. Ánh sang xanh lét của tia sét soi rõ khoảng sân ấy. và bỗng cô không nhìn thấy bóng trắng đó đâu nữa.

Cho la mình hoa mắt và mớ ngủ, thần hồn nát thần tính Bảo Trâm quay lại giường ngủ, nhưng vừa khi cô đóng cửa sổ và quay đầu lại, cô đã hét lên kinh hã, khi đó đối diện với cô lúc này là một người phụ nữ tóc dài xõa che kín khuôn mặt. Cô ta mặc bộ đồ trắng toát, ướt sung nước mưa, đang dơ tay tiến lại phía bảo Trâm như muốn bóp cổ cô.

Bảo Trâm hét toáng lên trong sự sợ hãi tột độ. Cô lao lại phía giường của mình trùm chăn kít mít và run lên bần bật. Miệng thì la hét:

- Ba ơi, nhà có ma. Ba tín ơi, nhà có ma, hư hư hư...

Nghe thấy tiếng la hét thất thanh của cô con gái Ông Tín ở phòng bên cạnh vội chạy sang phá cửa xông vào tự nhiên ông với cái tay bật bóng đèn sáng choáng cả căn phòng. Kì lại thay bóng đèn điện sáng rõ như bình thường. Vậy mà khi nãy Bảo Trâm bật công tắt mãi mà đèn không sáng. Ông Tín thấy Bảo Trâm ngồi trên giường, cô trùm mềnh kín mít, kêu la thảm thiết. Nền của căn phòng lênh láng nước mưa từ cửa sổ tràn vào.

Còn tiếp...