Hoa độc - Phần 1

29/10/2019 14:41 145

Xác người đàn ông mập mạp với tấm vải trắng che từ đầu đến chân làm nhân viên nhà xác phải vất vả lắm mới khiêng lên xe được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ thù đã chết, một nụ cười lạnh lùng hiện trên môi, gương mặt đắc ý. Nó từ từ chìm vào màn đêm.

– Về rồi hả con. Người đàn ông gầy gò ngồi trước hiên nhà, vẻ mặt khắc khổ, hỏi nó với giọng hiền hoà.

– Dạ! Bố chưa ngủ àh? Muộn rồi bố đi ngủ đi!

Người đàn ông ầm ừ vài tiếng rồi bước thật chậm vào trong, ông đã ngồi đợi nó từ lúc chiều, lúc mà nó gọi cho ông và nói vỏn vẹn một câu: “tối nay con về”.

Mặc cho mẹ nó cứ nhắc ông vào nghỉ, ông vẫn muốn ngồi đợi nó, tưởng chừng ông đã mệt mỏi lắm rồi.

Vào phòng, giờ chỉ còn nó với bóng đêm và sự tĩnh lặng đáng sợ. Nó đang chờ đợi, chờ đợi cái kế hoạch lập ra năm năm liệu có hoàn hảo như đã sắp đặt.

Nước mắt rơi xuống, nước mắt của kẻ sát nhân. Nó không khóc vì sự tiếc thương kẻ thù, nó chỉ khóc cho quá khứ thôi.

Một ngày, hai ngày vẫn không có động tĩnh. Ngày thứ ba báo đăng tin “Một người đàn ông ở Illinois đã chết do ngộ độc chất cicutoxin. Theo điều tra sơ bộ của cảnh sát, trong cửa hàng của ông ta có một chậu hoa cần nước, có thể đây là nguyên nhân cái chết. Trong rễ cây cần nước có chứa chất độc cực mạnh mà chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ mất mạng.”

Điều đó đồng nghĩa với việc kế hoạch của nó đã đánh lừa được cảnh sát…

– Perry chết rồi! Người ta nói anh ta tự sát.

– Tôi cũng vừa biết tin sáng nay thôi, tự sát hay không điều đó tôi không rõ.

Ông Doug vẫn không ngẩng mặt lên, như không hề quan tâm, cắm cúi đọc mấy trang sách còn dang dở.

– Nếu đây là quả báo của Per thì quả là một nỗi đau lớn, trả giá quá đắt.

– Mẹ à! Nỗi đau thật sự chính là sự mất mát chứ không phải là cái chết.

– “Bell, con đang nói gì vậy” ông Doug có vẻ ngạc nhiên trước câu nói đầy ẩn ý của con mình.

– “Không có gì bố à!”

Sự mất mác, nó chơi trò được và mất với ông ta suốt 5 năm. Vì đơn giản, nó muốn ông ta chịu sự đau khổ tột cùng trước khi nó kết liễu cuộc đời ông ta, nhưng một con báo đùa giỡn với con mồi trước bữa ăn.

Năm năm trước, nó gặp lại ông ta với một bộ dạng khốn khổ. Perry đứng trước cổng nhà nó với quần áo tả tơi, bẩn thủi, gương mặt hốc hác. Ông ta nợ một khoản tiền rất lớn và đang bị truy sát. Lúc đó bố mẹ nó đã dang tay cưu mang mà không hề nghĩ đến những điều ông ta đã gây ra cho họ trước đây.

Nhưng có lẽ là ý trời, là ý trời khiến ông ta phạm sai lầm một lần nữa. Và lần này, ông ta phải trả giá…

“- Perry! Anh đã làm gì mà mắc khoản nợ lớn thế chứ?”

Ông ta cúi gầm mặt xuống, giọt nước mắt rơi xuống bát súp trên bàn. Ông ta im lặng.

“- Thôi anh ăn đi, có lẽ anh đã đói lắm rồi! Anh cứ tạm ở lại đây, vợ chồng tôi không phiền vì điều đó đâu”

Ông Doug vừa nói vừa vỗ vai Perry như muốn trấn an.

“- Cảm ơn cậu!” Perry vẫn không dám ngẩng đầu lên. Có vẻ rất hổ thẹn.

Vài ngày sau, Perry mới nói với Doug lý do ông ta lâm vào hoàn cảnh này. Sau khi ông ta lấy hết tài sản của ông Doug, tưởng rằng mình sẽ giàu có. Nhưng thứ không phải của mình thì sẽ không thuộc về mình. Ít lâu sau, cơ nghiệp nhiều năm tan biến trong tay Perry. Ông ta đánh bạc, sống xa xỉ và vướng vào bọn cho vay nặng lãi.

“- Tôi không có tiền Perry àh, anh cũng biết mà.”

Nó cười khẩy khi nghe bố nói thế với Perry. Nếu như nhiều năm trước, ông ta không lấy đi tất cả của gia đình nó thì có lẽ bây giờ ông ta không bần cùng đến mức này và bố nó chắc cũng sẽ có tiền giúp ông ta…