Kilomet số 13 - Phần 6
Khuôn mặt trắng bệch, hai hốc mắt thẳm sâu đang rỉ máu. Cái miệng rách toạt ra đến mang tai như bị ai đó xé toạc. Mái tóc dài xõa ra phủ lơ thơ trên gương mặt kinh dị.
Tại nhà của Bảo Trâm, sau khi đọc được tin nhắn của ông Tín để lại, cô xuống nhà nấu ăn và lại lên phòng đi ngủ. Cô cảm thấy mệt, có lẽ đêm qua cô đã dầm mưa cả đêm nên bị cảm. Cô ngấy ngây sốt rồi cô lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn sốt mê man. Cô nghe văng vẳng đâu đây tiếng khóc của một người đàn bà, tiếng khóc ai oán đau thương vang vọng, trong căn nhà trống, vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng. Rồi cô lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng của đứa trẻ sơ sinh khóc oe..oe nghe mà đau thương, nghe mà ai oán. Tiếng người phụ nữ dỗ dành con, hát ru con ngủ:
À á à a ời... À á à à ơi...
Con ơi con ngủ cho ngoan
Để mẹ gánh nước gột ngàn nỗi đau
Lòng người thâm hiểm ngàn sâu
Luật đời nhân quả ghi sâu trong lòng
À á à a ời... À á à à ơi...
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng ầu ơ ru con sao mà não nề ai oán. Lời ru ấy như là lời khóc hận lời nhắc nhủ về luật nhân quả báo ứng
Bảo Trâm choàng mở mắt. Trước mặt cô là căn phòng ngủ tối đen như mực. Cô với tay bật công tắc, đèn không sáng. Nơi góc tối của căn phòng bên cạnh cửa sổ cô thấy lờ mờ có một bóng người phụ nữ đang bồng một đứa trẻ sơ sinh . Tiếng hát ru con lại văng vẳng bên tai. Bảo Trâm định thần nhìn kĩ lại. Đích thị cô nhìn thấy bên cửa sổ có dáng của một người đàn bà. Bà ta mặc một bộ đồ trắng, tay bồng một đứa con nít, đứa trẻ đang khóc oe oe, nhưng sao Bảo Trâm nghe như tiếng khóc ấy vang vọng từ nơi nào xa xăm lắm.
Bất chợt tiếng hát ru và tiếng khóc con nít ngưng bặt. Không gian chìm vào sự yên ắng đến đáng sợ. Bỗng Trâm nghe thấy tiếng răng rắc như tiếng xương gãy. Thế rồi cô vô cùng sợ hãi khi thấy cái bóng váy trắng kia đang quay đầu lại về phía mình.
Khuôn mặt trắng bệch, hai hốc mắt thẳm sâu đang rỉ máu. Cái miệng rách toạt ra đến mang tai như bị ai đó xé toạc. Mái tóc dài xõa ra phủ lơ thơ trên gương mặt kinh dị. Đáng sợ hơn hết là bóng ma đó chỉ quay có cái đầu lại nhìn Trâm. Còn nguyên cả thân người vẫn đứng hướng ra ngoài cửa sổ. Trên tay nó vẫn đang bồng lấy đưa trẻ sơ sinh.
Bảo Trâm vô cùng kinh sợ khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Cô la hét, gào thét muốn chạy ra khỏi phòng nhưng cánh cửa đã đóng chặt không tài nào mở ra được. Cô gào thét cầu cứu trong tuyệt vọng nhưng lúc này trong nhà làm gì có ai mà kêu cứu. Cô đã nhận ra khuôn mặt ấy, khuôn mặt của cái xác chết trên giường trong căn phòng ngủ của tài, đôi mắt mở thao láo, trừng trừng đang tiến lại gần cô kia, cô đã từng bị nó ám ảnh trong những giấc mơ nên cô không thể nào quên được. Còn đứa bé khóc kia là ai? Chính là cái bào thai oan nghiệt trong cái lọ thủy tinh ấy.
Đột nhiên cả thân thể con ma bị tách rời, đứa trẻ rơi xuống bị tung đến trước mặt Trâm. Nó nhìn Trâm trân trân, hai tay nó còn ôm một cục thịt còn đỏ tươi, máu me nhầy nhụa. Nó đưa lên miệng mút chùn chụt như đứa trẻ con đang bú đầu sữa mẹ. Rồi mắt của nó long lên giận dữ. Nó nhìn Bảo Trâm mà cười khanh khách. Cả căn phòng như bị nhấn chìm trong không gian đen tối, ma quái bởi tiếng cười của thằng nhỏ.
Bảo Trâm thấy 2 cái bao tải lơ lửng trước mặt cô. Cô muốn hét lên, gào lên nhưng dường như có thứ gì đó bóp nghẹt lấy cổ của cô, không cho cô phát ra tiếng thét.
Còn tiếp...