Cây đa máu - Phần 5

16/09/2019 02:38 628

Trước cửa nhà ông phú hộ Giận, mấy hôm nay cứ có bóng người lượn lờ qua lại, hệt như bóng quỷ u linh lẩn khuất trong màn đêm.

Phú hộ Giận tiếp đón Khánh trong buổi chiều, thì đã được gã giới thiệu:

– Đây là ngài Frédéric, quan tuần Tây của phủ công sứ. Lần này được tôi đích thân mời tới, đem xe kéo để triệt hạ cái cây đa kia.

Phú hộ Giận nghiêm cẩn chào hỏi một lượt. Vị quan tuần Tây người Pháp cũng chỉ cúi chào hỏi một lượt. Phú hộ Giận nhân đấy gọi với xuống hối thúc người làm:

– Mang thuốc nước lên đây mời quan Tây nhanh lên!

Dưới nhà có tiếng phụ nữ đáp lại:

– Dạ thưa, con lên ngay thưa ông.

Tiếp theo bước vào giữa nhà, là một người phụ nữ trông khá trẻ trung, da hơi ngăm đen nhưng có nét xinh đẹp. Khánh cùng quan tuần Tây vừa mới thấy người phụ nữ này thì đã không nhịn được nuốt nước dãi trong miệng. Gã quay sang nhìn ông phú hộ hỏi:

– Chẳng hay người này là ai mà lại mang trà nước thuốc lá lên mời chúng tôi thế?

Ông phú hộ đáp:

– Cũng không phải là nhờ phúc của cậu ư? Nửa tháng trước cậu chặt đầu bà Mão, giờ đất vẫn còn vương máu là bằng cớ kia. Con Nhung nó một thân một mình, mẹ nó mất sớm. Không có bàn tay đàn bà hầu hạ, thì chẳng lẽ lại để thằng hầu Lý nó hầu à?

Khánh gật gù cười đáp:

– Ra là vậy, vậy mà tôi còn cứ tưởng đó là một người em họ nào đó của cô Nhung kia.

Phú hộ Giận vuốt râu chậm rãi đáp:

– Nếu cậu Khánh đã ưng con hầu của tôi như thế, thì sao không rước nó về. Vậy thì vụ cá cược của tôi với cậu cũng coi như xong, và chẳng đòi thêm gì đâu.

Khánh ôn tồn đáp:

– Ông phú hộ hay thích nói đùa thật, đem con hầu đổi lấy tiểu thư. Xưa nay có ai lại làm chuyện lỗ vốn như thế chưa. Nói xong gã lại chỉ sang phía gã quan tuần Tây người Pháp tiếp lời:

– Lần này tôi mời ngài Frédéric, cũng là để cho ông một lần sáng mắt ra. Ngài ấy có đem theo một chiếc xe máy kéo tới. Chỉ cần buộc dây vào cái cây đa kia, cho xe kéo chạy. Là nó có thể nhổ đến tận gốc rễ cái cây đa queo quắt ấy. Đến lúc ấy thì tất cả đều tận mắt chứng kiến. Ông đừng hòng chối cãi nữa.

Ông phú hộ Giận tỏ vẻ hứng thú hỏi:

– Vậy chứ bao giờ thì cậu tính làm chuyện ấy?

Khánh đáp:

– Ngay bây giờ chứ còn đợi khi nào? Xe cộ đã chuẩn bị sẵn sàng ngoài kia. Ngài Frédéric cũng chỉ rảnh sáng nay thôi. Người ta là quan lớn chứ đâu phải là dân thường như tôi với ông, mà lúc nào cũng làm cho được.

Phú hộ Giận từng nghe nói người tây có máy móc kéo khỏe lắm. Cả tảng đá lớn mà vẫn lôi đi được, huống chi chỉ là một cái cây. Lần này ông ta tin ngay, nhưng nghĩ lại chuyện cái cây nhỡ đâu lại xuất hiện sau khi bị đổ thì tính sao. Dẫu gì cái cây này ma quái, mà chính miệng đám hầu bữa trước khi nói kín đáo cho ông ta cũng thừa nhận việc Khánh chặt được cái cây. Chẳng qua ông ta không tận mắt nhìn thấy nên không tin.

Nhưng kỳ này nếu quả xuất hiện lại việc ấy thật. Thì phú hộ Giận không chỉ bốn vốn lỗ tám phần. Mà ngay cả việc tính đến bước đường quan lộ cũng không còn nữa. Suy cho cùng Thị Nhung có rơi vào tay của cậu Khánh Đại này hay không thì cũng là một việc tốt. Cậu Khánh Đại này có mối quan hệ rộng, nói đến nhan sắc của Thị Nhung, thì khéo chẳng mấy nữa mà vợ lẽ thành vợ chính. Người theo âu hóa lấy vợ ly dị như cơm bữa, thấy hợp thì tiến tới, thấy không hợp thì bỏ, nào có giữ thói quan niệm cổ hủ.

Vậy nên phú hộ Giận từ lâu cũng đã nghĩ thông suốt. Sẵn dịp lần này nếu thực thua cuộc, thì chỉ là chuyển sang mưu khác. Hối Thị Nhung sau khi về làm vợ lẽ cậu Khánh Đại, thì phải ra sức mưu đồ. Để phú hộ Giận có thể sang vì con. 

(...)