Bức họa treo trên tường - Phần 6
Một bức họa treo tường và thảm kịch kinh hoàng về những cái xác luôn giơ tay ra như muốn móc mắt người khác.
Cô gái chậm rãi suy nghĩ, rồi chợt đề cập đến một vấn đề, cô hỏi:
- Anh còn nhớ khung cảnh thứ ba trong bức tranh chứ?
Danh gật đầu:
- Còn nhớ, nhưng sao vậy?
Cô gái nói:
- Đó cũng là một con cáo ngồi trước bậc thềm của một hang động, hang động của chúa sơn lâm. Nhưng rồi khi nó nhận ra rằng chúa sơn lâm đã có tình cảm với chính nó thì sao? Ở khung cảnh thứ tư?
Danh hơi sửng sốt nghĩ đến vấn đề này. Anh chợt nhớ đến khung cảnh diễn tả thứ ba trong bức tranh là một con cáo ngồi trước hang cọp. Nhưng rồi khung cảnh thứ tư, con cáo đó đã chết. Chỉ còn lại một bộ xương ngay dưới chân một con cọp. Chỉ có điều anh vẫn không thể hiểu nổi một điều, anh lại hỏi cô gái:
- Con cáo đã chết, nhưng điều đó cũng không thể khẳng định hoàn toàn là do con hổ làm ra được. Trong khung cảnh thứ tư, con hổ cũng đã rơi nước mắt trước bộ xương của cáo?
Cô gái thở dài lý giải:
- Trong tình yêu con người ta đôi khi mù quáng, mù quáng không nghe theo vận mệnh đã an bài. Và khi họ bất chấp theo điều đó thì nghịch lý sẽ đến với họ. Khi con hổ nhận ra rằng nó cũng có tình cảm với con cáo thì chính tay nó đã sát hại con cáo mất rồi. Là vì nó ngày ngày đều thấy cáo xuất hiện trước hang nên rất tức giận, nhưng cho đến một ngày khi nó đã giết cao xong, nó lại cảm thấy thương nhớ bóng hình của cáo. Và đó cũng là sự trừng phạt cho kẻ không tin theo số phận mà bất chấp dâng hiến cho thứ tình cảm ngu ngốc một cách mù quáng.
Danh lặng im, có lẽ đến đây thì anh nên dừng chủ đề lại thì hơn. Bởi câu trả lời của cô ấy đã quá rõ ràng. Danh lại tiếp tục ngồi xuống ghế, cố nặn ra một nụ cười nhìn cô ấy và nói:
- Hình như chúng ta đã quay trở về những khung cảnh đầu tiên trong bức tranh rồi thì phải. Có lẽ chúng ta cũng nên khám phá những khung cảnh tiếp theo đi thôi. Vấn đề về cáo và hổ là điều mà chúng ta đã luận bàn rất nhiều lần trong một năm đã trôi qua.
Cô gái lại nở nụ cười, cô ta nói:
- Đúng vậy, tuy việc con cáo và con hổ chỉ là những câu chuyện bên lề. Nhưng chúng chính là nên tảng để xây dựng lên được một bức tranh nghệ thuật vĩ đại đến như vậy. Có lẽ tôi chưa từng nói với anh rằng, để thấu hiểu toàn bộ bức tranh thì anh anh cần phải hiểu rõ câu chuyện con cáo và con hổ. Nó chính là một chiếc chìa khóa vạn năng đấy.
Cô gái lại nghiêng đầu, đứng lên, dẫn Danh đến gần bức tranh, và lại chỉ vào bức tranh và hối thúc Danh:
- Giờ thì, anh hãy thử nhìn xem xem trong bức tranh này, khung cảnh tiếp theo là những gì. Sẽ là rất hữu ích nếu như anh biết cách vận dụng cuộc tranh luận vừa rồi đấy!
Danh nghe lời và lập tức ngước nhìn lên bức tranh. Anh hơi nghiêng đầu kinh ngạc...