Lời nguyền ngải đen - Phần 5
Lời nguyền ngải đen đeo bám từng thành viên trong gia đình, hết đời này đến đời khác, mãi mãi không bị diệt trừ.
Nhưng vừa vào đến nơi thì anh đã thấy mẹ anh chạy tới túm lấy cổ tay anh ra hiệu khẽ khàng suỵt nhẹ vào tai anh nói nhỏ:
- Trời ơi sao mày vẫn dám bỏ đi chơi thế hả Thành? Mày vào buồng nhanh lên không kẻo bố mày thấy bố mày đánh cho què chân bây giờ. Học hành thì không lo mà cứ suốt ngày lo trốn đi chơi.
Bà Đỉnh mẹ Thành cứ hối con chạy vô buồng thật nhanh rồi cố dõi mắt canh trừng ông Cừ vì sợ không may giữa chừng ông tỉnh lại thì nửa đêm lại to tiếng với Thành.
Thành cũng sợ thật nên nghe lời mẹ không dám cãi lại, chui tọt vào buồng mà mặt xanh nanh vàng. Rồi từ bấy nhảy lên giường trùm chăn kín mít mà nhắm mắt đi ngủ luôn. Thành vẫn tưởng tượng đến những phút giây hãi hùng lúc trước mà không sao xua tan được những hình ảnh ấy. Nó cứ quanh quẩn trong đầu anh về người phụ nữ có nửa khuôn mặt lộ trơ xương, về con ma thần vòng trong ngôi nhà hoang giữa đồng vắng.
Thành cứ miên man suy nghĩ mà thiu thiu ngủ lúc nào không hay biết.
Trong nhà, ông Cừ vẫn đang ngủ.
Đến nửa đêm ông Cừ khát nước liền nhổm dậy. Ông ngáp ngắn ngáp dài liếc dọc liếc ngang rồi chạy vô buồng trong xem đêm qua Thành đã về chưa. Chạy vào tới nơi thì ông thấy Thành đã đang ngủ say, bèn thở dài rồi quay đầu trở ra.
Ông Cừ ra đến đầu hè, ngồi xuống cái ghế gỗ rồi châm điếu thuốc lào hút liền đến mấy hơi. Sau đó mới nhấp vài ngụm nước trà vẫn còn pha từ trước. Ông ngồi đấy một lúc nghỉ ngơi, rồi mới định bụng quay lại vào trong ngủ tiếp. Nhưng ông vừa mới định quay đầu, thì liền thấy có một cái bóng trắng cứ thấp thoáng lượn lờ chỗ ngoài cửa cổng.
Ông Cừ nheo mày, định thần nhìn lại một lúc, thì vẫn là cái bóng trắng ấy. Xa quá nên ông cũng chẳng nhìn rõ mặt mũi, mà cũng chẳng biết là nó mặc bộ đồ trông rõ ràng như thế nào. Chỉ là một cái bóng trắng mờ mịt mà thôi.
Ông Cừ nhìn mãi không đoán ra được liền đánh tiếng nói:
- Ai đấy? Ai mà cứ đi qua đi lại vào nửa đêm ở cổng nhà tôi thế hả?
Cái bóng người bên ngoài cửa cổng không trả lời, chỉ lặng yên đứng lại, nó đứng ở xa xa dõi theo đôi con mắt chăm chú nhìn ông không rời. Ông Cừ tính ra quát nạt một trận để đuổi nó đi thì không ngờ, cái bóng trắng ấy lại đi xuyên qua cái cửa sắt tiến dần về phía ông. Ông Đồng mặt mày kinh hãi thất sắc kêu lên một tiếng "Ôi!" Rồi ngã vật xuống đất.
Bà Đỉnh đang nằm trong buồng, chợt nghe thấy tiếng thất thanh la lên của ông Cừ thì liền tỉnh lại. Bà vội vàng gạt tấm chăn qua một bên rồi hốt hoảng chạy ra với chồng.
Ông Cừ ngã xuống đất thì vừa lúc cái bóng trắng kia cũng biến mất, mà bà Đỉnh cũng chạy đến gần ông rồi đỡ ông đứng dậy hỏi han:
- Ông làm sao thế? Sao đang ngủ mà lại thức dậy lúc nửa đêm thế này, còn không bật cái đèn điện lên để ngã mới khổ chứ lại.
Ông Cừ xua tay nói:
- Tôi khát nước nên mới dậy để uống một ngụm, nào ngờ khi tôi vừa mới ngồi ở đây được một lúc thì...
Ông Cừ lắp bắp run run tay chỉ ra phía cổng nói:
- Thì tôi nhìn thấy một cái bóng trắng bà ạ. Mới đầu thì tôi thấy nó cứ lượn lờ qua lại ở cái cổng ngoài vườn nhà mình, tôi hỏi nó là ai thì nó không nói. Đến lúc tôi định ra quát cho nó một trận để đuổi nó đi thì nào ngờ cả cái thân người trắng muốt của nó xuyên qua cái cửa lao về... về phía tôi.
Nghe ông Cừ vừa nói vừa run lại chỉ tay về phía cổng như vậy thì bà Đỉnh cũng dõi mắt nhìn theo cánh tay của ông. Nhưng bà chẳng thấy ai ở ngoài đấy cả, ngoại trừ mấy cái dây leo chằng chịt vẫn bám ở cánh cổng sắt như thường ngày.
Bà vuốt vuốt ngực ông Cừ rồi trấn an ông:
- Làm gì có con ma nào ngoài ấy, khéo ông đang ngủ lại nửa tỉnh nửa mơ nên mới tưởng tượng ra đây thôi. Thôi đi vào nhà ngủ đi, ở ngoài này khéo lúc nữa lại cảm lạnh thì chỉ khổ cái thân tôi thôi.
Bà Đỉnh lên tiếng thúc giục. Ông Cừ cố nén sợ hãi, cũng phải nuốt nước bọt lật đật đi vào trong buồng, ông trèo lên chiếc giường gỗ nằm xuống mà mắt cứ mở to thao láo không sao ngủ nổi. Ông cứ suy nghĩ đến cái hình ảnh vừa rồi mà ông nhìn thấy, cái bóng trắng xuất hiện lướt qua cái cổng sắt lập lòe.
Bà Đỉnh chui vào buồng rồi nằm xuống cạnh ông, được một lúc bà vẫn cứ thấy ông chằn chọc mãi thì liền hỏi:
- Ông vẫn cứ nghĩ đến chuyện ấy hả? Già rồi nhìn gà hóa quốc chứ ma quỷ gì?
Ông Cừ phân trần:
- Mấy hôm nay tôi ngồi tôi cứ suy nghĩ, nghĩ đến cái chết của ông Hải mà tôi không sao yên được bà ạ.
Bà Đỉnh hỏi:
- Ông nghĩ cái gì?
Ông Cừ trả lời:
- Tôi có một chuyện này vẫn luôn giấu bà, giấu con nhưng chắc nay mai tôi phải nói ra cho hai người biết thôi. Chứ cứ để thế này tôi cũng thấy bứt dứt lắm. Cái bóng người lúc này khéo lại là ông Hải anh trai tôi về tìm tôi chứ chẳng phải ai khác...
Bà Đỉnh không cho là đúng, bà xua tay nói:
- Ông cứ nói linh tinh với vẩn cái gì thế! Công an người ta đã có kết luận rõ ràng rồi mà lại. Cái chết của ông Hải là do trúng gió mà chết, vì ông ấy đi trời mưa chứ ma quỷ cái gì.
Ông Cừ cãi lại ngay:
- Thế bà giải thích cho tôi tại sao cả vợ, cả con nhà bác ấy đều chết hết sau khi bác ấy chết?
Bà Đỉnh cũng định đôi co với chồng cho bằng được, nhưng chợt nghĩ lại trong vấn đề này đúng là có điểm kỳ lạ thật.
Bà cứ lắp bắp cãi ngang chống chế:
- Thì... thì cũng rất có thể là do cả nhà bác ấy hôm ấy cùng trúng gió nên mới chết hết!
Ông Cừ liền nạt ngay:
- Nói vớ va vớ vẩn, nói như thế mà cũng nói được!
Xong rồi ông Cừ quay đầu nằm nghiêng sang một bên, nghĩ lại chuyện hồi nãy mà cũng chẳng thèm phân bua gì thêm với bà Đỉnh thêm nhiều.