Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 2 - Phần 4

28/10/2019 15:58 816

Triệu Đông Thăng cho rằng đó là vì đứa con nhỏ đã đem thời vận tốt đến cho ông, do đó mà ông rất yêu thương Triệu Hoa.

Xe tới thị trấn Long Khẩu, Triệu Nhất Mai đã thông thuộc đường đi lối lại ở nơi này, cô nhanh chóng chuyển sang xe nhỏ.

Tần Dương là Đội phó Đại đội Hành động Chống buôn Thuốc phiện ở chi nhánh Cục Công an Long Khẩu, anh là tấm gương mẫu mực đáng tin cậy của chi đội, mấy năm gần đây đã nhiều lần phá tan các đợt buôn thuốc phiện lớn. Một lần anh phát hiện ra có một hành khách đi xe đường dài có mang theo 5 kg heroin, đây trở thành một bước ngoặt lớn cho các vụ án buôn thuốc phiện trong mười mấy năm; một lần khác anh phát hiện ra có đôi chút nghi ngờ đối với vị khách du lịch nước ngoài, anh kiên trì điều tra, hóa ra vị khách đó chính là kẻ cầm đầu băng nhóm buôn bán thuốc phiện, sau đó phải bố trí rình rập mấy đêm liền, cuối cùng mới bắt được hắn và một lượng thuốc phiện lớn, kỳ án đó trở thành kỳ án lớn đầu tiên của Đội Bảo an Quốc Khánh ở Quảng tây, Tần Dương lập được công, vì thế mà mọi người gọi anh là “hỏa nhãn môn thần.”

Mùa hè năm ngoái khi Triệu Nhất mai dẫn Triệu Hoa tới. Triệu Hoa trông giống mẹ đẻ của mình nhiều hơn, từ khi Triệu Hoa ra đời thì Triệu Đông Thăng giống như cái tên của ông ấy vậy, thời vận của ông tốt hẳn lên và nhanh chóng được thăng quan tiến chức. Triệu Đông Thăng cho rằng đó là vì đứa con nhỏ đã đem thời vận tốt đến cho ông, do đó mà ông rất yêu thương Triệu Hoa.

Khi Triệu Hoa học trung học thì mới biết mình còn có một người anh trai. Nó đối với người anh sau nhiều năm mới gặp lúc nào cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình và thân mật. Dù gì một giọt máu đào hơn ao nước lã. Trước mặt nó, Tần Dương dường như không bao giờ thể hiện sự khó chịu. Có lẽ vì lý do đó mà Triệu Nhất Mai lúc nào cũng thích dẫn Triệu Hoa đi tìm Tần Dương.

Chỉ có điều Triệu Hoa không biết tại sao mỗi lần anh trai và chị gái gặp nhau họ lại lạnh lùng với nhau như vậy, lời họ nói ra cứ như là châm biếm đả kích nhau vậy.

Triệu Nhất Mai giải thích rằng: “Tiểu Hoa, lúc đó em còn quá nhỏ nên không nhớ, hai người bọn chị mặc dù đã ở cùng nhau vài tháng nhưng suốt ngày cãi nhau, bố thì luôn luôn đánh anh trai, vì vậy mà anh ấy rất ghét chị, đố kỵ mà.”

Tần Dương hừ một tiếng, không thèm giải thích gì thêm, bộ mặt thể hiện thái độ là nam tử hán không thèm đôi co với nữ giới.

Triệu Hoa cười nói: “Chị à, em biết chắc là chị đố kỵ rồi, chị hận vì trước kia tại sao anh trai lại ức hiếp chị chứ gì?”

Triệu Nhất Mai lườm Tần Dương một cái, nghiến răng nói: “Đúng, là chị ghen ghét đố kỵ, chị hận anh ấy suốt đời!”

Điện thoại của Tần Dương vẫn không có ai nghe máy. Thực lòng Triệu Nhất Mai có đôi chút do dự, nếu là Tần Dương phải đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ mà mình lại hấp tấp đến tìm anh thì chắc chắn sẽ lại bị anh mắng cho một trận.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô luôn cảm thấy bất an. Hơn nữa vất vả ngồi xe nửa ngày trời cuối cùng đã tới cửa rồi, chẳng nhẽ cứ thế quay về? Theo như ấn tượng mà cô còn nhớ được, Triệu Nhất Mai tìm thấy sân của chi đội, nhìn từ xa thấy có vài người đang ngồi ở cửa lớn, xung quanh có vài người nữa, xem chừng rất náo nhiệt.

“Có chuyện gì xảy ra ư?” Triệu Nhất Mai tiện mồm hỏi thăm người đứng bên cạnh.

Hóa ra tối qua ở đây đã có vụ nổ súng. Cảnh sát là đương sự khi tìm hiểu ra kẻ tình nghi buôn bán thuốc phiện thì kẻ đó đã muốn cướp súng để chạy thoát, nhưng trong lúc tranh cướp thì súng bị cướp cò. Sau đó, kẻ bị tình nghi bị thương và hắn khăng khăng mình không buôn bán thuốc phiện, cũng không cướp súng của cảnh sát, nó còn nói vị cảnh sát đó cố ý nổ súng vì hắn chính là tình địch của vị cảnh sát đó.

Tính chất sự việc diễn biến thành việc cảnh sát báo thù, vì không có ai nhìn thấy để làm chứng nên mỗi bên đều nói theo ý của mình, kẻ tình nghi sau khi được điều tra thì thấy gia cảnh trong sạch, vị cảnh sát e rằng sẽ khó mà tránh khỏi tội lỗi.

“Ồ, chính là nữ cảnh sát đó, nhân vật chính trong mối tình tay ba!” Có người chỉ vào trong sân.

Triệu Nhất Mai nhìn thấy hình bóng quen thuộc, cô ngạc nhiên gọi: “Tiểu Quý!”

Tiểu Quý chính là cô sinh viên mới tốt nghiệp được phân công tới đây hai năm trước, là quân của Tần Dương, Tiểu Quý là cô gái có cặp mắt to, đẹp và trong sáng như nước hồ, nghe nói còn là hoa khôi của trường thời còn đi học. Mùa hè năm ngoài khi Triệu Nhất Mai và Triệu Hoa đến thì Tần Dương chỉ dẫn họ đi ăn cơm, còn toàn để Tiểu Quý làm hướng dẫn viên cho họ.

Khi đó Tần Dương giới thiệu cho Tiểu Quý rằng: “Đây là em trai tôi, Tiểu Hoa; đây là Nhất Mai - Chị gái của nó.”

Đúng vậy, đây chính là mối quan hệ hiện nay của hai người họ: Cô chính là chị gái của em trai anh, còn anh lại là anh trai của em trai cô. Mặc dù Tiểu Quý nghe có vẻ lơ mơ nhưng cũng không hỏi nhiều, cô ấy dẫn họ đi khắp thị trấn Long Khẩu và các địa danh xung quanh, nhiệt tình lại rất tâm lý khiến cho Triệu Nhất Mai có một ấn tượng rất tốt.

Lúc này rõ ràng Tiểu Quý cũng đã trông thấy Triệu Nhất Mai và đang đi về phía cô nhưng lại dừng lại phía bên cửa, cô chần chừ nhìn những người phía bên ngoài.

Triệu Nhất Mai vội vàng chạy lại: “Tiểu Quý, có chuyện gì vậy? Chị nghe những người kia nói rằng…”

“Chị Nhất Mai, sao chị lại đến đây?” Tiểu Quý ngắt lời, dường như sắp khóc đến nơi, “Tần Dương vì em nên mới nhất thời làm như vậy…”

“Sao?” Triệu Nhất Mai sững sờ trong giây lát rồi mới kịp phản ứng lại, cô nắm lấy cánh tay của Tiểu Quý, “em nói là người nổ súng tối qua chính là Tần Dương sao?”

Tiểu Quý gật đầu, cắn chặt môi, khuôn mặt trắng bệch.

Triệu Nhất Mai vẫn không dám tin, cô nhìn thẳng vào Tiểu Quý hỏi: “Điều họ nói là đúng sao? Em và Tần Dương…”

“Tất cả là tại em không tốt, người đó là bạn trai cũ của em, em và anh ta đã chia tay nhau nhưng anh ta vẫn cứ bám riết lấy em. Em không ngờ sự việc lại thành ra nông nỗi này…” Cuối cùng những giọt nước mắt của Tiểu Quý tràn ra.

Vậy là Triệu Nhất Mai đã hiểu, mãi sau cô mới lấy lại được tinh thần, cô cảm thấy có cái gì đó đâm vào ngực đau đớn. Hóa ra Tiểu Quý chính là bạn gái của Tần Dương, thảo nào mà vài ngày trước ở Nam Ninh anh mới tỏ thái độ khó chịu với cô như vậy. Tiểu Quý là người con gái xinh đẹp lại sớm tối bên cạnh Tần Dương, nếu lâu dần không phát sinh tình cảm thì mới là kỳ lạ. Như vậy có nghĩa là hơn nửa tháng trước khi Tiểu Quý gửi Tiểu Vương đem đồ cho cô cũng là thể hiện bước đầu của người chị dâu?

Cô hiểu Tần Dương, cô biết anh không bị mê hoặc bởi tiền của, không bị khuất phục bởi quyền lực, duy chỉ có một thứ duy nhất đó là “tình”, đó là cửa ải mà anh không thể vượt qua được. Nếu có điều gì có thể khiến anh làm việc mất hết lý trí thì đó cũng chỉ là vì chữ “tình” mà thôi.

Triệu Nhất Mai thấy ngổn ngang trong lòng, không hiểu đó là vị đắng chát hay đau khổ, nhưng nhiều hơn hết vẫn là sự lo lắng: “Vậy rút cuộc giờ Tần Dương ra sao? Chị có thể gặp anh ấy không?”

“Hiện giờ vẫn chưa biết được. Anh ấy đã bị cách ly rồi, ngay cả em cũng không có cách nào để gặp cả.” Tiểu Quý lau nước mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài, dường như quyết tâm muốn chạy ra.

“Chú, anh, xin mọi người dậy đi.” Tiểu Quý cúi lưng xuống, đưa tay lôi người đang ngồi trên mặt đất, “anh ấy không cố ý mà, chẳng may súng bị cướp cò nên mới dẫn đến tình cảnh này. Chúng cháu đền bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần…”

“Đây không phải là vấn đề tiền nong!” Người lớn tuổi hừ một tiếng, “thằng nhãi đó rõ ràng là cố ý! A Khoa chảy bao nhiêu máu như vậy, còn đang sống dở chết dở kia kìa!”

“Đúng thế, cho dù cô có quay lại làm bạn gái của A Khoa thì cũng không được! Đó là hai chuyện khác nhau, nhất định phải nghiêm trị tên hung thủ!” Người trẻ tuổi mặt mày hung tợn lên tiếng.

Những người xem xung quanh bàn tán xôn xao, Triệu Nhất mai vội vàng kéo Tiểu Quý lại: “Em làm như vậy chẳng có tác dụng gì đâu, hay chúng ta đi tìm lãnh đạo của bọn em nhờ sự can thiệp để giải quyết xem sao…”

Đang nói thị tiếng còi vang lên phía sau lưng họ, hai người họ phải tránh sang bên, chỉ thấy chiếc xe bịt kín lao vào trong sân.

Tiểu Quý nhìn chiếc xe nói nhỏ: “Đó là xe của tòa án! Họ đến để bắt Tần Dương đi!”

“Bắt đi? Bắt đi đâu?” Triệu Nhất Mai nói xong bèn chạy vào trong sân, “chị phải đi gặp Tần Dương!”

Tiểu Quý đuổi theo cản cô lại: “Không được, chị đi cũng không có tác dụng gì đâu, người ta sẽ không cho chị gặp anh ấy!”

Hai người đôi co nhau, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn - Tần Dương đang bị hai cảnh sát áp tải hai bên đi từ trên lầu xuống. Trời đã tối, ánh đèn trắng sáng ở hành lang chiếu vào Tần Dương. Anh không đội mũ, mặc cảnh phục, cúi đầu, đi từng bước chậm dãi.

Triệu Nhất Mai ngẩn người ra. Cô đã nhìn thấy một Tần Dương vui vẻ, một Tần Dương bi thương, một Tần Dương phẫn nộ… nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thấy một Tần Dương như hiện tại: Tiều tụy, mệt mỏi, bất lực, sa sút, từ đầu tới chân hoàn toàn không thấy một Tần Dương tuấn tú như trước.

“Tần Dương!” Triệu Nhất Mai hét to, cô nhìn thẳng vào Tần Dương, cảm thấy trái tim mình như loạn nhịp.

Tần Dương nghe thấy quay đầu lại, anh nhìn thấy Tiểu Quý và Triệu Nhất Mai, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, anh dừng bước.

Tiểu Quý vội chạy tới trước mặt Tần Dương, hai người bọn họ nói với nhau vài câu. Sau đó Tần Dương quay đầu đi, anh chỉ nhìn Triệu Nhất Mai từ xa rồi lên xe.

Triệu Nhất Mai vẫn đứng ngây ra đó, ánh mắt nhìn theo chiếc xe đi ra khỏi sân, tới khi Tiểu Quý quay lại cô mới tỉnh táo, cô vội hỏi: “Anh ấy sao rồi? Anh ấy nói gì với em?”

“Anh ấy bảo chị mau về đi, đừng làm gì cả và cũng đừng nên nói gì cả. Anh ấy nói… anh ấy tự làm thì tự chịu, bảo chị đừng để ý đến anh ấy!” Tiểu Quý nói xong mắt lại đỏ lên, “xin lỗi chị Nhất Mai. Em đi trước đây, sếp gọi em rồi.”

Triệu Nhất Mai vẫn đứng ngây ra đó một hồi, đi ra khỏi đám người đang huyên náo, cô nghĩ rồi rút điện thoại ra và bấm một dãy số.

Điện thoại đã được nối, Triệu Nhất Mai hấp tấp nói: “Bố, Tần Dương xảy ra chuyện rồi!”

Buổi sáng chủ nhật, Triệu Nhất Mai đành phải rời khỏi Long Khẩu.

Cô không ngờ bố cô sau giây phút ngạc nhiên vì nhận được điện thoại rồi có vẻ lo lắng, thì ngày hôm sau ông lại gọi điện cho cô, và nói giống hệt khẩu khí của Tần Dương: “Chuyện của Tần Dương con không cần quan tâm, mà con cũng không thể quản nổi. Để nó tự làm tự chịu, con mau về đi.”

Cô biết bố vẫn nung nấu trong lòng vì tội phản nghịch của Tần Dương, ông cũng luôn hy vọng rằng sẽ có ngày Tần Dương va vấp mà trở về dưới sự bảo hộ của ông. Xem ra lần này bố cũng đã hiểu rằng cần phải giữ thái độ bàng quang để Tần Dương tự giải quyết việc của mình.

Cô vẫn không cam tâm, cô đi đi lại lại rất lâu phía ngoài sân lớn của chi đội, tới tận khi Tiểu Quý quay lại. Tiểu Quý nói với cô rằng Tần Dương đã chấp nhận điều tra, cô có ở lại cũng không để làm gì.

Khi trở về Nam Ninh, Triệu Nhất Mai đi chiếc xe khách đường dài rất cũ. Suốt chặng đường chiếc xe lắc qua lắc lại, trái tim cô dường như cũng đã tan vỡ. Cô và Tần Dương giống như hai chiếc xe đi ngược đường nhau, chỉ đi qua nhau rồi càng đi càng xa nhau.